Một chiếc ô tô màu đỏ đã dừng xuống trước, Địch Anh thấy mặt Thích Vi Lam liền kéo cửa xe ra rồi ngồi vào.
Quý Hiêu Nghiêu nhìn bóng dáng của Địch Anh biến mất, trong tâm trí anh lúc đó chỉ muốn đuổi theo Địch Anh đem cô quay trở lại. Một cơ thể gần như sắp tan vỡ như vậy không ở lại bệnh viện lại muốn đi đâu nữa?
Anh lái xe bám theo, nhưng trên đường rất nhiều xe và nhiều người, sau một vài ngã tư, anh đã bị bọn họ bỏ lại phía sau, anh quay tay lái rồi lái xe về nhà đi về phòng ngủ, chiếc giường gọn gàng, trong nhà vắng vẻ lạnh tanh không còn chút dấu vết nào của Địch Anh.
Anh ngồi trên ghế sofa đợi, khi tỉnh dậy vào ngày hôm sau, phát hiện mình đang ngủ trên ghế sofa, trước giờ anh đều rất dễ ngủ, ngay lập tức phát hiện rằng Địch Anh đã không quay trở lại.
Anh bực bội châm một điếu thuốc lá, rút điện thoại di động ra gọi cho Địch Anh, ngay khi những ngón tay anh đặt vào những con số đó thì chợt dừng lại.
Sao anh lại phải gọi điện cho cô chứ?
Cô chết thì cũng không liên quan gì đến anh, anh lo cái gì chứ?
….
Ngồi trong xe, Địch Anh thân thể yếu ớt cuộn tròn nằm co rúm lại trong xe, Thích Vi Lam nhìn cô rồi nói, "Cậu như vậy mà lại có thể được xuất viện hay sao? Địch Anh, đừng hồ đồ nữa, vẫn là nên quay lại bệnh viện thôi."
Địch Anh lắc đầu: "Mình không sao." Cô nói một cách yếu ớt: "Đừng đưa mình quay lại cảnh viện, đưa mình đến biệt thự đi."
Cảnh viện là nơi cô đã sống trong ba năm vừa qua, vốn gì là phòng cưới của bọn họ, nhưng nơi đó chỉ khiến cô nghĩ đến sự lạnh lẽo và lạnh lẽo vô tận mà thôi, giống như con người của Quý Hiêu Nghiêu vậy, người chỉ mang đến cho cô sự lạnh lùng.
Trong biệt thự có một căn phòng nhỏ của cô, cô chưa bao giờ sống trong đó kể từ khi mua nó.
Thích Vi Lam biết cô chắc chắn lại bị Quý Hiêu Nghiêu đối xử tệ bạc rồi, trực tiếp lái xe đi cũng không hỏi nhiều nữa, Địch Anh đá đôi giày của cô rồi trở về phòng ôm mình ngủ hết một ngày.
Đây chính là tâm trạng bình thường của cô muốn ẩn mình, cô không muốn đối mặt với thế giới bên ngoài nữa.
Trong nhà không có gì cả, vì vậy Thích Vi Lam đã đi mua vài thứ về nấu cháo cho cô, sau khi trở về, cô quay trở lại phòng ngủ, thấy Địch Anh cuộn mình giấu người vào trong chăn.
Thích Vi Lam ngồi xuống bên giường, rồi kéo chăn ra, thấy khuôn mặt đỏ ửng và mái tóc đen ướt đẫm mồ hôi dính chặt vào hai bên má, đôi mắt cô hốc hác, có ánh sáng mờ mờ quét qua, Địch Anh nhắm mắt đau đớn, vươn tay ra lấy chăn che kín đầu mình lại.
Thích Vi Lam ngăn cản động tác của cô: "Cậu muốn mình bị ngạt thở chết à?"
Địch Anh vùi đầu vào gối, trong tâm trí cố gắng nhớ những gì Quý Hiêu Nghiêu nói với Quý Tăng Lâm trong phòng bệnh, cả cuộc đời này anh sẽ không bao giờ tha thứ cho cô.
Anh có rất nhiều hồng nhan bên ngoài, quan sát kỹ thì đều có thể dễ dàng nhận ra, những người đó ít nhiều đều có chút giống với Thẩm Mạn Mạn.
Thậm chí nếu một ngày anh có từ bên ngoài mang một đứa con trở về, với tư cách là người thừa kế của họ Quý, anh cũng sẽ không thừa nhận thân phận của mình.
Cô không quan tâm đến vị trí này, nhưng cô quan tâm liệu cô có thể ở bên cạnh anh không, nhưng Quý Hiêu Nghiêu lại ghét bỏ cô, phiền chán cô, dường như cuộc hôn nhân này đối với anh càng đau đớn day dứt hơn.
Cô ấy không muốn bị nhốt trong một cái lồng như vậy nữa, nhưng cô cũng buồn, không ngừng thấy đau nhói trong ngực, ngay cả khi đối mặt với Thích Vi Lam, cô cũng không cách nào thể thể hiện nỗi đau trong lòng mình trước mặt họ, cô đắm chìm trong đau khổ: "Vi Lam, mình không thể từ bỏ nó ngay được, cậu để cho mình tĩnh tâm chút, mình sẽ không làm gì đâu."
Thích Vi Lam mở miệng, nhìn thấy bộ dạng đau đớn của cô, cô đưa xoa đầu Địch Anh: "Cậu có thể ở lại đây một mình, nhưng cậu phải dậy ăn chút gì đó mới được, ăn xong rồi có thể nằm ."
Cô không có khẩu vị, lắc đầu: "Cậu cứ để đấy được rồi."
Thích Vi Lam không muốn làm khó cô: "Vậy được, cậu nhớ tự ăn đấy, mình đi trước đây, có việc gì thì gọi điện cho mình.”