“Đây là điều kiện của cha, Địch Anh, cũng chỉ là một năm mà thôi, chẳng lẽ con không muốn thử lại? Con cứ từ bỏ dễ dàng như vậy sao? Ở trong mắt cha, con không phải là một người dễ nhận thua như vậy.”
Yết hầu Địch Anh tắc nghẹn, cũng không nói nhiều nữa, một năm, chỉ là một năm mà thôi, có lẽ trong một năm này sẽ phát sinh rất nhiều sự tình………mà chính cô có lẽ cũng không có cách nào đoán trước được.
Cô đứng dậy đi ra khỏi phòng trà, tính rằng sẽ xuống phòng bếp chuẩn bị bữa tối, vừa mới xuống lầu thì nhìn thấy Quý Hiêu Nghiêu đi vào, người hầu nhận lấy quần áo trong tay anh, còn chú Cố đi theo ngay bên cạnh: “Cậu chủ, ông chủ dặn cậu sau khi trở về phải đến phòng trà gặp ông.”
Quý Hiêu Nghiêu gật đầu, sau khi về đến nhà thì hoàn toàn thả lỏng, đưa tay kéo cà vạt, cởi hai cúc áo, lộ ra làn da màu lúc mạch.
Ánh mắt Địch Anh thản nhiên lướt qua trên người anh, lặng lẽ không lên tiếng, quay đầu nhìn về phía phòng bếp, coi Quý Hiêu Nghiêu như là không khí.
Chú Cố nhìn thấy cái cách mà hai ngưới sống chung có chút phát sầu.
Mà Quý Hiêu Nghiêu còn lại cũng nhìn chăm chú Địch Anh rồi đi về phía phòng trà.
Vừa mới đẩy cửa ra, một cái chén trà đã ném ngay trước mặt anh.
Quý Hiêu Nghiêu nghiêng người nhanh chóng, chiếc chén rơi cách anh một khoảng không xa, Quý Hiêu Nghiêu coi như không có chuyện gì xảy ra, bước vào và nhìn thấy trên mặt bàn bày biện gì đó, tựa hồ có một mùi hương quen thuộc trong không khí.
Vừa nãy Địch Anh ở trong này bồi ông ta.
Anh cầm lấy cái đệm ở một bên ngồi xuống, uống nước trà nhuận giọng rồi mới cười lạnh: “Cô ta lại vừa mách lẻo với cha gì sao? Biết cha mới xuất viện còn cố ý mang tức giận đến để kích thích cha?”
Quý Hiêu Nghiêu cúi đầu nhìn nước trà trong trẻo, anh đối với Địch Anh ngoài chán ghét thì cũng chỉ có chán ghét, đem phiền phức bực dọc để hết lại vào chén trà trước mặt.
“Mách lẻo?” Quý Tăng Lâm nhìn vẻ mặt kiêu ngạo của người đối diện: “Con có biết vừa nãy Địch Anh nói gì với tôi không? Nó nói muốn ly hôn với con!”
……….ly hôn?
Cô yêu cầu ly hôn?
Ba năm này anh đều không đưa ra yêu cầu ly hôn, cô dựa vào cái gì mà muốn ly hôn?
“Ta không đồng ý!” Quý Tăng Lâm ngay lập tức buông ra những lời này: “Quý Hiêu Nghiêu, ta sẽ không để cho hai đứa chị ly hôn, ta mặc kệ con chán ghét Địch Anh đến mức nào, nhưng ít nhất trong một năm này con không thể ly hôn với nó, ý của ta rất đơn giản, con cùng với nó trong một năm này phải có lấy một đứa con.”
Quý Hiêu Nghiêu híp đôi mắt lại: “Có ý nghĩa gì không?”
“Toàn bộ Quý gia nếu có người thừa kế đảm đương lo liệu, thì đứa trẻ đó chỉ có thể là do Địch Anh sinh ra. Con đừng quên trong tay ta có số cổ phần còn lại của công ty, nếu như ta không đem quyền quản lý giao cho con, ta vẫn có thể giao nó cho người khác! Nếu con muốn nhận được thứ gì đó, nhất định phải nghe lời ta.”
Quý Hiêu Nghiêu nheo mắt tỏa ra vài phần lạnh lùng, ngay từ đầu ông đã muốn dùng những thứ này để đe dọa anh.
Anh cười: “Bên trong Quý thị còn có tâm huyết của mẹ con, cha nghĩ rằng con và cha sẽ ngồi nhìn nó rơi vào tay kẻ khác sao?”
Quý Tăng Lâm hơi gật đầu, tình cảm của Quý Hiêu Nghiêu đối với mẹ rất sâu đậm, anh sẽ không buông bỏ, đây cũng là thứ duy nhất có thể áp chế anh.
“Com hãy suy nghĩ kĩ về nó đi.”
Quý Hiêu Nghiêu đứng dậy và một cước đạp chân lên cái bàn trước mặt, lồng ngực tức giận quằn quại ngập trời, Qúy Tăng Lâm nhìn bóng dáng tức giận của Quý Hiêu Nghiêu lúc rời đi, bất giác thở dài
Quản gia Cố bước vào nhìn thấy cái bàn bị lật trên đất, bộ dụng cụ pha trà vỡ thành từng mảnh, ông thấp giọng hỏi: “Ông chủ, làm như vậy có ổn không, người làm như thế sẽ chỉ khiến cậu chủ càng trở nên chán ghét cô ấy hơn.”
Quý Tăng Lâm giơ nhẹ tay búng là trà bắn trên người, lắc đầu: “Tôi đây là vì tốt cho hai đứa chúng nó, sau này ông sẽ hiểu, tôi cũng không hại nó hay hại Quý gia, cho dù Địch Anh không thể làm vợ nó thì cũng không đến lượt Sở gia.”