Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Ngược thê: Tổng tài, đừng hối hận - Địch Anh - Quý Kiêu Nghiêu

Thấy có người, cô chớp mắt, giọng nói khàn khàn cười hỏi: “Sở Tiếu Lai, anh về lúc nào thế?”

   

“Mới về, hôm nay vừa tới công ty.”

 

Mấy năm trước anh ta được phân tới làm ở công ty nước ngoài, anh trai không may qua đời nên được nhà họ Sở gọi về tiếp quản công việc ngay sau đó, vốn nghĩ sau khi xong việc sẽ đi gặp Địch Anh, không ngờ lại gặp cô ngất ở trước cửa công ty.

    

Vừa nãy bác sĩ vừa kiểm tra cho cô, các chỉ số cơ thể rất tệ, hồi học đại học mặt Địch Anh vẫn căng tròn như em bé, bây giờ cằm cô gầy nhọn chẳng thấy tí thịt nào cả.

    

Anh ta thích Địch Anh, nhưng lúc ấy Địch Anh còn nhỏ tuổi nên anh ta chỉ âm thầm giấu trong lòng không biểu hiện ra ngoài.

  

Sau khi ra nước ngoài mới đột ngột nhận được tin Địch Anh và Quý Kiêu Nghiêu kết hôn, anh ta vốn định bỏ lại tất cả, nhưng bây giờ khi thấy vết bầm ở cổ và vết thương trên đầu của Địch Anh, Sở Tiếu Lai vô cùng hối hận tại sao hồi ấy lại buông tay?

    

Anh ta giấu đi cảm xúc nơi đáy mắt, chỉnh lại chăn cho cô rồi đau lòng nói: “Anh nhờ Thích Vi Lan xin nghỉ cho em rồi, hôm nay cứ ở đây nghỉ ngơi cho tốt, không được chống đối gì đâu, ngoan ngoãn nằm ở đây nhé.”

 

Sở Tiêu Lai đưa cô về thẳng nhà mình, Địch Anh nằm trên giường, cạnh ngồi bên cạnh xử lí giấy tờ. Nhớ đọc truyện trên tamlinh247.vn để ủng hộ team nha !!!

  

Sốt cao và mất máu khiến Địch Anh rất mất sức, cô nhắm mắt lại nặng nề thiếp đi, nhưng tiếng điện thoại rung khiến cô buộc phải tỉnh dậy, ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ thấy sắc trời đã tối.

    

Cô mở điện thoại ra nhìn thấy tin thoại của chú Cố, quản gia nhà họ Quý.

   

Đồng tử Địch Anh bỗng co lại, cô hoảng loạn xuống giường, bỗng trước mắt tối sầm lại ngã xuống đất, lúc Sở Tiếu Lai mở cửa đi vào thấy vậy nhanh chóng đỡ lấy cô: “Vội vàng xuống giường làm gì thế?”

 

Sắc mặt Địch Anh lo lắng, cô nói: “Tự nhiên cha em bị ngã từ trên tầng xuống, bây giờ vẫn đang phẫu thuật, em phải đi xem ngay bây giờ.”

   

Nghe từ “cha” từ miệng Địch Anh, lòng Sở Tiếu Lai trầm xuống.

    Sau khi anh ta về mới biết được tin Địch Anh và Quý Kiêu Nghiêu đã kết hôn rồi.

   

Do anh ta về quá muộn, nhưng mọi chuyện vẫn có thể thay đổi, Sở Tiếu Lai biết rõ tầm quan trọng của Quý Tăng Lâm trong lòng Địch Anh, anh ta đỡ lấy vai cô nhỏ giọng nói: “Anh đưa em đi, ở đây khó bắt xe lắm.”

   

Thời gian cũng đã muộn nên Địch Anh không từ chối.

   

Lúc đến bệnh viện thì đèn LED trên phòng mổ vẫn sáng, gió lạnh thổi vào người khiến sau lưng lạnh thấu xương. 

   

Sở Tiếu Lai đến ngồi cùng Địch Anh ở ngoài phòng mổ, Quý Tăng Lâm bị thương ở phần đầu và ở chân cũng bị gãy vài chỗ, sau khi phẫu thuật xong được chuyển tới phòng điều trị tích cực.

  

Địch Anh Vẫn lo lắng ngồi ở ngoài phòng bệnh không dám ngủ, Sở Tiếu Lai thì ngồi bên cạnh với cô.

    

Rạng sáng cuối cùng Địch Anh cũng không chống lại được cơn buồn ngủ, cô dựa vào vai Sở Tiếu Lai mà thiếp đi. Anh ta choàng áo khoác của mình lên vai Địch Anh, sợ làm phiền cô lúc ngủ say nên vẫn duy trì một tư thế không dám cử động.

    

Địch Anh hơi nhíu mày, khi đầu sắp trượt xuống thì Sở Tiếu Lai giơ tay đỡ lấy, đầu ngón tay chạm vào da thịt mềm mịn của cô, bỗng nhiên lòng anh ta như bùng nổ, lòng Sở Tiếu Lai ngứa ngáy, không kìm được lại gần nhẹ nhàng hôn lên trán cô, trong lòng vô cùng thỏa mãn.

 

Địch Anh ôm trán choáng váng tỉnh dậy, đôi mắt vừa tỉnh dậy có chút mơ màng, Sở Tiếu Lai nhân cơ hội cử động phần thân dưới đã tê mỏi. Địch Anh cúi đầu thấy áo khoác khoác trên người nên ngại ngùng khàn khàn hỏi: “Sao anh không gọi em dậy?”

  

Đầu vai anh ta có chút tê, nhưng trong lòng lại vô cùng thỏa mãn, anh ta vươn tay xoa xoa sau đầu cô, nở nụ cười yêu chiêu nói: “Thấy em ngủ say quá, anh không nỡ.”

Nhấn Mở Bình Luận