Sở Tiếu Lai cũng đáp lại ánh mắt lạnh lùng của anh, Quý Hiêu Nghiêu bình thản nói: “ Nhưng cô ta trời sinh đã là người phụ nữ của tôi, tôi sẽ đem cô ta ra tra tấn cho đến chết đi sống lại, tuyệt đối tôi sẽ không buông tha cho cô ta! Cho dù cô ta chết, đời này cũng chỉ có thể mai táng ở nghĩa địa của Quý Gia”.
Đáy mắt Quý Hiêu Nghiêu nổi đầy tơ máu, bình tĩnh nói xong, đẩy nhẹ một cái.
Sở Tiếu Lai lùi lại một bước, quay đầu nhìn chằm chằm anh đáy mắt tràn ngập giận dữ: “Quý Hiêu Nghiêu, anh có hiềm khích gì thì trực tiếp hướng về phía tôi! Đừng có lôi Địch Anh vào”.
“Sao vậy? Đau lòng?” Quý Hiêu Nghiêu cười khẩy: “Sở Tiếu Lai, bất cứ điều gì làm anh khó chịu, tôi đều không ngại làm.”
Sở Tiếu Lai muốn xông tới đánh người.
Quý Hiêu Nghiêu biết anh ta muốn cái gì, phải phá hủy cái gì, anh ta tuyệt đối sẽ không để bất cứ điều gì làm tổn thương Địch Anh.
Sở Tiếu Lai trừng mắt nhìn người đàn ông trước mắt: “Quý Hiêu Nghiêu, người Địch Anh yêu là anh, hiện giờ cô ấy đã là người phụ nữ của anh, nhưng anh lại liên tiếp chà đạp lên sự chân thành của cô ấy, cho dù cô ấy có yêu anh đến thế nào thì một ngày nào đó, sự nhiệt huyết của cô ấy cũng sẽ hao mòn, sau này, không sớm thì muộn anh cũng phải hối hận!” Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại tamlinh247.vn
Nghe những lời đó, ngay lập tức những ngón tay của Quý Hiêu Nghiêu siết chặt điếu thuốc, đáy mắt vẫn bình thản, cười nhạt: “Nói xong chưa? Xong rồi thì mau cút đi!”
Sở Tiếu Lai ở lại nơi này gần một đêm, sự chênh lệch thời gian lại không đảo ngược, nếu không phải vì Địch Anh, anh cũng chẳng muốn ở lại nơi này thêm nữa.
Khi Địch Anh quay về đúng lúc thấy Sở Tiếu Lai quay đi. Cô ngạc nhiên hỏi: “Anh phải đi sao?”
Sở Tiếu Lai nén giận nói: “ Ừ, có chuyện gì thì gọi cho anh.”
Cánh môi ngập ngừng, mu bàn để ở sau lưng, cô nói: “Vậy để em tiễn anh xuống dưới.”
Sở Tiếu Lai gật đầu.
Suy cho cùng Địch Anh cũng không biết làm sao để cùng chung sống với Quý Hiêu Nghiêu, cô xoay người cùng Sở Tiếu Lai đi xuống dưới lầu.
Quý Hiêu Nghiêu nhìn thân thể nhỏ bé của Địch Anh và bóng dáng của Sở Tiếu Lai sát bên nhau, anh mắt gắt gao theo sau.
Địch Anh trăn trở ở dưới lầu thật lâu rồi mới lên lầu.
Khi cô đi lên đúng lúc thấy Quý Hiêu Nghiêu đang tựa vào cửa phòng bệnh, khóe môi mím chặt, ngón tay siết chặt quần áo, trực tiếp đi vòng qua người Quý Hiêu Nghiêu.
Khi Quý Tăng Lâm được đưa vào trong phòng bệnh, cô cầm theo miếng bông gòn để giữ ẩm cho đôi môi của Quý Tăng Lâm.
Địch Anh khom người, cúi thấp đầu, cảnh vật làm bật lên thân hình gầy gò của cô, khi cô vứt miếng bông xuống, cuối cùng Quý Hiêu Nghiêu cũng không nhịn được mà nắm lấy tay cô.
“Anh làm gì vậy? Buông em ra!”
“Buông cô ra? Địch Anh, cô đừng quên, cô là vợ tôi, không muốn cho tôi chạm vào cô, vậy thì cô muốn ai chạm vào cô? Sở Tiếu Lai sao?
Sắc mặt Địch Anh ngay lập tức trắng bệch, ra sức rút tay về, trong hốc mắt đều là nước mắt: “Quý Hiêu Nghiêu, anh có thể không thích em, cũng có thể ghét em, nhưng đừng dùng chuyện này để bôi nhọ em.
Đối với phụ nữ đây là nhục nhã lớn nhất.
“Bôi nhọ? Địch Anh, tôi thấy cô là đang hưởng thụ mới đúng, suy cho cùng, cô không thể chờ đợi để leo lên giường của tôi, chẳng lẽ không phải là không chịu nổi cô đơn?”
Máu trên toàn thân cô đều không ngừng quay cuồng, sôi sục, với đôi mắt đỏ ngầu cô cắn môi nhìn người trước mặt, lời ủy khuất vẫn cuồng cuộn trong lòng không cách nào nói ra.
Lần đầu tiên, cô muốn giơ tay lên cho anh một cái tát tay.
Nhưng, cô nhịn thật lâu.
Tay vẫn nắm chặt, đau lòng cắn chặt môi, dường như sức lực cả cơ thể đã bị hút hết: “Quý Hiêu Nghiêu, anh là đồ khốn nạn!”