Ngày hôm sau, cô đưa Giang Dạ đến nhà trẻ như thường lệ, lần này cô không rời đi mà đứng chờ ở ngoài cửa lớn của trường mẫu giáo.
Tiếng chuông vừa vang lên, cô giáo bảo bọn nhỏ ngồi yên, Giang Dạ ngồi ngay ngăn cạnh cửa sổ trong phòng học.
Chừng nửa tiếng, chuông lại vang lên, đám trẻ lập tức hò reo chạy ra khỏi phòng học, phòng học trống trơn chỉ còn lại có Giang Dạ.
Nó vẫn giữ tư thế đó với một cuốn sách trong tay, là cuốn mà nó đang xem gần đây Ấ Tam quốc chí ) .
Nó giống như người ngoài hành tinh, chỉ có mặt trời mới quan tâm đến nó.
Cô đã dạy nó phải giữ lưng thẳng và không bị cong khi đọc sách. Nó đã đọc như thế này, như một cây thông nhỏ, như thể không bao giờ cảm thấy mệt mỏi.
Khoảng thời gian yên lặng của Giang Dạ không được bao lâu thì bị gián đoạn.
Lâm Giang Mộ nhìn thấy bốn năm đứa con trai lớn đang nô đùa chạy vào lớp và đi đến chỗ của Giang Dạ, vây quanh. nó. Bọn chúng nói điều gì đó với Giang Dạ mà cô không nghe. được.
Không mất nhiều thời gian, đứa lớn nhất có vẻ như đã bị chọc tức, thẹn quá hóa giận ném cuốn sách của Giang Dạ xuống đất.
Giang Dạ đứng lên đi nhặt sách nhưng đã bị những đứa khác ngăn lại.
Lâm Giang Mộ đã chạy nhanh vào lớp học, đồng thời nghe
thấy những gì bé lớn nói với Giang Dạ: "Đúng là con trai của một ả gái điếm, thảo nào lại giỏi giả vờ như vậy."
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!