Cô hỏi: "Có đau không?" "Không đau." Nó ôm sách và túi hạt dẻ nói.
Cô sờ đầu nó, nói: "Giang Dạ, sau này con bị uất ức, hãy nói với †a."
Nó quay đầu lại và đôi mắt nó lại có màu hổ phách dưới ánh nắng giữa trưa.
“Uất ức' là gì?" Nó hỏi.
Lâm Giang Mộ chỉ vào vết thương trên đầu nó, kéo tay trái lên và chỉ vào một vết bầm mới trên cổ tay nó.
"Nếu ta không nhìn thấy cái này, hoặc nếu ta nhìn thấy nhưng lại giả vờ như không nhìn thấy." Cô nói: "Đó chính là bị
uất ức”
Nó ôm chặt đồ trong tay: "Con dường như không biết, Tiểu Mộ”
Khi nó trở về nhà, Lâm Giang Mộ bảo nó thay đồ ngủ rồi cùng nhau nằm trên giường.
Hôm nay, cô đã rất tốt với nó, cô bóc hạt dẻ cho nó ăn. Giang Dạ nhìn ngón tay mảnh khảnh của cô kiên nhẫn bóc từng cái cùi vàng, đút cho nó. Đuôi mắt cô nhướng lên như thể
ánh năng ấm áp đang nhảy múa trên hàng mi vậy.
Giang Dạ đột nhiên cầm tập thẻ trên bàn đầu giường rút ra một tấm thẻ màu vàng cam có ghi hai chữ.
“Tiểu Mộ, con đã biết 'hạnh phúc' là gì."
Nó thể hiện niềm hạnh phúc bằng đôi mắt sáng lên, những chấm nhỏ như những con đom đóm trên cánh đồng. vào một đêm mùa hè
"Thì ra hạnh phúc là như vậy." Nó nói: "Tiểu Mộ, con rất hạnh phúc."
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!