Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Người Chơi Mời Vào Chỗ

Mắt thấy người giấy lại nhào về phía bên này, Tả Điềm Điềm vội lấy ra Hương dẫn đường. Hiện tại đọc mấy câu ghi chú trên thẻ bài, nó giống như vì phó bản này mà tồn tại.

Tả Điềm Điềm bình tĩnh lại, bậc lửa hương trong tay, bắt đầu thì thầm: "Vừa vào Âm Dương giới, tiểu quỷ liền càn rỡ, người chết không biết đi nơi nào, người sống không biết về nơi đâu....."

Ngay khi Tả Điềm Điềm đọc xong, làn khói trắng tỏa ra từ hương bắt đầu xoay quanh, giống như sợi tơ từng đợt thổi về phía trước.

Cùng lúc đó, đầu nam nhân Tiêu gia bị gắn trên cọc gỗ đột nhiên rơi xuống, lăn về phía hương dẫn đường, làm mấy người Tiêu Mộ Vũ nhìn thấy trong lòng tê dại.

"Nó, nó như thế nào cũng lăn về phía này?" Tả Điềm Điềm nuốt ngụm nước miếng, tiếng nói phát khẩn.

"Tuy rằng hắn đã chết, nhưng lại không giống Bạch Hà lang quân, đầu của hắn vẫn thuộc về dương gian." Tiêu Mộ Vũ cũng cảm thấy tình cảnh này quỷ dị, nhưng lại càng khẳng định được tác dụng của hương dẫn đường.

Hương này sẽ dẫn các nàng đến nơi vẽ rồng điểm mắt cho người giấy, Tiêu Mộ Vũ lập tức khom người cõng Thẩm Thanh Thu, "Chúng ta chạy nhanh đi."

Vì muốn đuổi kịp làn khói, Tiêu Mộ Vũ cơ hồ một đường chạy, nàng nỗ lực duy trì vững vàng nhưng vẫn tránh không được xóc nảy, nàng thấp giọng nói: "Thanh Thu, chị nâng người lên chút, tránh đụng tới miệng vết thương."

Thẩm Thanh Thu khẽ cười: "Chị biết, nếu đau chị sẽ nâng lên, em cõng chị đã rất mệt, không cần nhọc lòng chuyện này." Tiêu Mộ Vũ cõng nàng chạy rất vất vả, nếu nàng không dán trên lưng nàng ấy, nàng ấy sẽ càng mệt.

Thẩm Thanh Thu cảm thấy thực bất đắc dĩ, nàng thật sự chịu không nổi nữa, nếu tự mình chạy sẽ liên lụy Tiêu Mộ Vũ, chỉ có thể để nàng ấy cõng. Từng đợt hàn ý xâm nhiễm tận xương khiến nàng tiêu hao hết thể lực, còn không thoát khỏi đây, nàng có thể sẽ gục xuống vĩnh viễn.

Tiêu Mộ Vũ cách vải vóc đều cảm giác được thân thể Thẩm Thanh Thu lạnh băng, trái tim từng đợt phát khẩn.

Cơ thể Thẩm Thanh Thu xảy ra vấn đề, nhưng hiện tại không có biện pháp. Khả năng là do các nàng đang ở âm phủ, Thẩm Thanh Thu tại nơi này sẽ bị ảnh hưởng. Nàng chỉ cầu chạy nhanh đi ra ngoài, làm nàng ấy nghỉ ngơi thật tốt.

Năm người chạy như điên theo làn khói trắng, ngay khi bọn họ băng qua một giao lộ hình chữ thập, đột nhiên xuất hiện một trận tiếng cười trẻ em, làm người sởn cả tóc gáy.

Tiêu Mộ Vũ phát hiện có thứ gì nhoáng lên ở bên phải, quay người nhìn lại, đó là một người giấy trẻ em, cơ hồ dán sát mặt nàng đứng lên.

Tiêu Mộ Vũ khẽ rùng mình, Trần Giai Kiệt sợ hãi hét lên một tiếng, lôi kéo Tiêu Mộ Vũ cùng Thẩm Thanh Thu lui về một bên.

Thấy dọa tới các nàng rồi, nữ đồng nhảy dựng nhảy dựng rời đi, lúc nhảy đến ngã tư đường, khuôn mặt cổ quái kia chợt tươi cười, duỗi ngón tay chỉ một phương hướng, cùng phía với hương dẫn đường, đó là hướng tây.

"Nữ đồng này chính là người giấy chặn đường, nó chỉ hướng cho chúng ta đi sao?" Tô Cẩn thật cẩn thận hỏi.

Tiêu Mộ Vũ ngừng một lát, "Xem ra chúng ta kích phát nhắc nhở, chẳng sợ không có hương dẫn đường, cũng sẽ gặp được nữ đồng. Nếu phương hướng nhất trí, chúng ta liền tiếp tục chạy thôi." Phỏng chừng từ lúc các nàng gặp hai đứa trẻ chặn đường, liền chú định các nàng sẽ đến nơi này.

Nhìn nữ đồng trước mắt, Tiêu Mộ Vũ cũng nhớ tới lúc đi vào nơi Bạch Hà lang quân, các nàng từng bị hai người giấy trẻ em chặn đường, nữ đồng mặc đồ đỏ, nam đồng mặc đồ trắng, nàng luôn cảm thấy có dụng ý khác.

Tô Cẩn bọn họ khẳng định nghe Tiêu Mộ Vũ, vì thế tiếp tục chạy về hướng tây. Chính là mới qua bốn con phố, Tô Cẩn cùng Tả Điềm Điềm liền ngừng lại, thanh âm phát run: "Tiêu đội, chị xem......"

Tiêu Mộ Vũ ngẩng đầu nhìn, phía trước có một nam nhân đứng giữa giao lộ, tay trái của hắn rủ xuống, tay phải giữ nguyên tư thế nắm kiếm bên hông.

Nam nhân này không có đầu, nơi cổ một mảnh huyết nhục mơ hồ. Tả Điềm Điềm lập tức xoay người hoàn toàn không dám nhìn. Cô tình nguyện gặp quỷ, cũng không muốn nhìn thấy cảnh tượng huyết tinh khủng bố như vậy, loại sợ hãi toát ra từ đáy lòng này khiến người sởn tóc gáy.

Tiêu Mộ Vũ hô hấp dồn dập, thương cảm nhìn thi thể không đầu kia, trên người hắn mặc cẩm y thuộc về Tiêu gia, chính là một trong hai hộ vệ đi theo nàng.

"Hắn đang tìm đầu của mình." Thẩm Thanh Thu trầm giọng nói.

Cái đầu trước đó đã lăn đến dưới chân nam nhân, hắn ngồi xổm xuống nâng đầu lên, sau đó thân thể cứng đờ mà dịch vài bước, làm tư thái mời Tiêu Mộ Vũ đi qua.

Tiêu Mộ Vũ sắc mặt hơi ngưng, trầm giọng nói: "Chúng ta đi."

Năm người tinh thần căng chặt, từng bước đi qua thi thể nam nhân không đầu. Nam nhân như cũ vẫn không nhúc nhích, thẳng đến các nàng rời khỏi, nam nhân mạnh mẽ rút ra đao, đứng giữa lộ đối mặt hai người giấy đuổi lại đây.

Đồng thời, lại có một người từ mái hiên bên đường vọt ra, trên lưng bị khoét một cái động lớn, giống như bị người xẻo tim, cứng đờ mà đi tới bên cạnh nam nhân không đầu, giương kiếm cản đường hai tên người giấy.

Đến tận đây, Tiêu Mộ Vũ đã hoàn toàn biết rõ tung tích hai hộ vệ của mình.

"Tiêu đội, hai người họ.... vẫn còn đang bảo hộ cô sao?" Trần Giai Kiệt vô cùng kinh ngạc.

Tiêu Mộ Vũ quay đầu lại nhìn thoáng qua, trong lòng mạc danh hụt hẫng. Nàng không biết hai hộ vệ kia có liên quan đến trận thảm sát năm đó hay không, nhưng bọn hắn nghe lệnh Tiêu Càn đi theo bảo hộ nàng, ngay cả khi đã chết vẫn giữ đúng lời hứa.

Hai nam nhân lao đến chiến đấu cùng người giấy, Tiêu Mộ Vũ cũng không tiếp tục nhìn, quay đầu đuổi theo hương dẫn đường, trong lòng yên lặng phác họa ra bố cục tòa thành.

Dĩnh Châu thành được xây dựng theo một quy luật thống nhất, đặc biệt là các con phố theo vĩ độ từ bắc xuống nam, từ đông sang tây, ngang dọc đan xen khiến cho nó tựa như một bàn cờ. Đi theo hương dẫn đường, Tiêu Mộ Vũ phát hiện kỳ thực từ đầu các nàng đã ở hướng tây. Nàng nhớ kỹ từng giao lộ mình đi qua, hiện tại là giao lộ thứ tám, mà hương dẫn đường vẫn ở phía tây.

Ở giao lộ thứ chín, hương dẫn đường chuyển sang hướng nam. Tiêu Mộ Vũ vừa nhấc bước, Tô Cẩn lại đột nhiên ngăn cản nàng, cúi đầu chỉ chỉ dưới chân.

"Tiêu đội, chị xem cái này?"

Tiêu Mộ Vũ thoáng nhìn xuống, mà Thẩm Thanh Thu trên lưng nàng cũng đồng dạng cúi đầu nhìn. Dưới chân Tô Cẩn có một thứ gì đó, bởi vì ánh sáng ảm đạm xem không rõ ràng.

Tô Cẩn khom lưng cẩn thận nhặt thứ kia lên, vẻ mặt kinh nghi mà nhìn Tiêu Mộ Vũ.

Là một đồng tiền giấy màu đỏ ngoài tròn trong vuông, cùng loại với tiền giấy Tiêu Mộ Vũ từng nhặt được trên đường đi tìm Thẩm Thanh Thu.

Trần Giai Kiệt, Tả Điềm Điềm đều thấy được, vài người hai mặt nhìn nhau, sau một lúc lâu không biết nói cái gì.

"Chúng ta đi đúng hướng rồi, kế tiếp nếu không sai, hẳn là nam đồng kia nên ở đây."

Nói xong bọn họ cảm giác phía sau lưng một trận rét run, quay đầu vừa thấy, nam đồng kia đang mặt vô biểu tình mà nhìn bọn họ, dù trái tim cường đại cỡ nào cũng chịu không nổi luân phiên đe dọa như vậy, Tả Điềm Điềm toàn thân đều tê dại.

Nam đồng ranh mãnh nhìn bọn họ, sau đó nhếch môi để lộ ra một ngụm răng hung tợn, giơ tay chỉ vào phía bắc, ngay sau đó nhanh chóng biến mất.

Tả Điềm Điềm có chút sờ không được đầu óc, "Tiêu đội, chị làm sao biết được?"

"Lúc chúng ta gặp hai đứa trẻ chặn đường, mọi người nhớ tôi cho chúng nó bao nhiêu tiền đồng không?" Tiêu Mộ Vũ tiếp nhận tiền giấy đặt ở trong tay, cúi đầu nhìn.

"Tôi cho nữ đồng chín cái, nam đồng sáu cái. Phía trước tôi cũng không nghĩ con số này có chỗ dùng. Nếu không phải vừa vặn băng qua chín giao lộ, tôi hoàn toàn không có biện pháp đem chúng nó liên hệ. Hẳn là chúng ta bỏ lỡ một ít đồ vật, dựa vào hương dẫn đường đi lối tắt, làm rơi rớt một ít nhắc nhở."

"Rốt cuộc không phải ai cũng có hương dẫn đường, trừ phi hệ thống cố tình nhằm vào chúng ta, nhưng dùng chân nghĩ cũng biết, hiện giờ nó đang tức điên rồi." Thẩm Thanh Thu hiểu rất rõ tâm tư hệ thống.

"Nhưng trước mắt thoát ra ngoài mới là trọng điểm, chúng ta không thể rối rắm vấn đề này, đi thôi."

Thẩm Thanh Thu hãy còn trầm tư: "Đông tây nam bắc, Đông dương Tây âm, Nam dương bắc âm. Người sống người chết phương hướng tương phản, nam đồng chỉ hướng bắc chính là hướng nam, vì sao nữ đồng chỉ hướng tây lại là hướng tây? Nếu không căn cứ hương dẫn đường, chúng ta làm sao phán đoán?"

Tiêu Mộ Vũ lắc đầu, "Dựa theo nguyên lý nam dương nữ âm, nam đồng chỉ phương hướng là chính xác, mà nữ đồng ngược lại. Nhưng sự thật chứng minh, nữ đồng chỉ đúng, nam đồng chỉ hướng ngược, hẳn là có nguyên nhân khác mà chúng ta chưa tìm thấy."

Hai người một bên nói, một bên thẳng hướng nam chạy qua sáu giao lộ, quả nhiên trên mặt đất xuất hiện một đồng tiền giấy màu trắng,

Thẩm Thanh Thu đứng ở một bên nhìn Tiêu Mộ Vũ nhặt lên tiền giấy, phía trước không hề có bóng dáng nhà cửa, hương dẫn đường đang xoay quanh trên cao, giống như không biết đi nơi nào.

Tô Cẩn có chút khẩn trương, rốt cuộc đều đến một bước này, nếu thật đi sai, bọn họ liền vô phương chạy thoát.

"Tiêu đội, như thế nào tìm không thấy nhà Bạch Hà lang quân?"

Tiêu Mộ Vũ cúi đầu nhìn hai đồng tiền giấy trong tay, hương dẫn đường không thể sai, mà suy đoán của nàng cũng minh xác, vậy vì sao đến đây liền không thấy nhà?

Thẩm Thanh Thu biết mọi người đều gấp, nhưng vẫn đối ba người lắc đầu ý bảo bọn họ an tĩnh, lại chỉ về phía sau lưng.

Tả Điềm Điềm lập tức lấy ra thẻ bài xây tường, nghiêm mặt ở trên đường phố nhanh chóng xây mấy lớp, tuy rằng sớm hay muộn sẽ bị người giấy khổng lồ kia phá nát, nhưng có thể che chắn trong chốc lát thì tốt rồi.

Trần Giai Kiệt cùng Tô Cẩn vội lấy ra vũ khí, đứng phía sau tùy thời chiến đấu, hiện tại cần thiết để Tiêu Mộ Vũ chuyên tâm.

Tô Cẩn lấy ra một củ tỏi đen thui, nín thở phát cho mỗi người một tép tỏi. Đây là Tô Cẩn rút được ở phó bản 006, vừa rồi cô vẫn luôn nhẫn nại không dùng, lúc này đành phải lấy ra tới.

Ăn sống một tép tỏi, trong ba phút quỷ đều không muốn tới gần ngươi.

Trần Giai Kiệt nhìn tỏi đen sì trong tay, cổ họng đều nôn khan. Đừng nói quỷ không muốn tới gần, người cũng không muốn.

Thẩm Thanh Thu cầm giúp Tiêu Mộ Vũ, vẻ mặt ghét bỏ mà thấp giọng lẩm bẩm: "Ăn cái này, phỏng chừng nàng mấy ngày đều không muốn hôn tôi."

Dứt lời nàng đi tới bên cạnh Tiêu Mộ Vũ, nghĩ cái gì lại đi cách xa nàng ấy một chút.

Tiêu Mộ Vũ nhận thấy được hành động của nàng, quay đầu nhìn nàng một cái, Thẩm Thanh Thu cầm tép tỏi giơ lên: "Miễn cho huân đến em."

Tiêu Mộ Vũ cong môi cười, mặt mày nhu hòa, tiếp tục nhìn phía trước, đôi tay vô ý thức vuốt ve tiền giấy.

"Chúng ta đi theo lời nhắc, vì sao tìm không thấy tòa nhà kia?" Thẩm Thanh Thu nhíu mày.

"Hẳn là có thủ thuật che mắt." Là phó bản thần quái, thao tác này dĩ nhiên tồn tại.

Thẩm Thanh Thu tiếp tục đi phía trước vài bước, cái gì đều không có, nàng chậm rì rì đi trở về nhìn Tiêu Mộ Vũ, lại nhìn ba người Trần Giai Kiệt nâng vũ khí, giống như chuẩn bị quyết tử.

"Con người nhận thức thế giới thông qua hai mắt của mình, cho nên bất giác liền tin tưởng vào đôi mắt. Những thủ thuật kia nhằm che mắt, chẳng hạn như ma thuật, chỉ cần lừa gạt đôi mắt, là có thể lừa gạt đầu óc. Em nói xem, hiện tại chúng ta bị lừa phải không? Nếu bị lừa, làm thế nào phá giải? Không dùng đôi mắt nữa, mà dùng phương thức khác để nhìn."

Tiêu Mộ Vũ nghe Thẩm Thanh Thu nói, lông mày không tự giác nhíu chặt, cúi đầu suy tư chốc lát. Đột nhiên ánh mắt nàng nhìn xuyên thấu qua tiền giấy, tức khắc ngưng lại, nàng nhìn thấy gì?

Tiêu Mộ Vũ nhanh chóng nâng tay lên, quan sát lỗ vuông giữa hai đồng tiền.

"Em đã biết, hóa ra là vậy."

Nói xong, Tiêu Mộ Vũ một trái một phải giơ hai đồng tiền đặt ở trước mắt, xuyên thấu qua hai lỗ vuông thấy được, nguyên bản đường phố trống rỗng liền xuất hiện tòa nhà treo hai ngọn đèn lồng.

Cùng lúc đó, năm người đồng thời cảm giác được một cổ hơi nước, sương mù ướt dầm dề bắt đầu ngưng tụ lên xung quanh, mà người giấy phía sau đang phẫn nộ đập vách tường, trở nên càng thêm táo bạo.

Tòa nhà của Bạch Hà lang quân đã xuất hiện trước mắt, nhưng hai ngọn đèn lồng vốn màu đỏ giờ đã chuyển sang trắng, mặt trên chữ hỉ cũng biến thành chữ cúng tế. Lụa đỏ biến thành vải trắng, chính là hiện trường đám tang.

Chuyện này vốn vạn phần quỷ dị, nhưng mấy người Trần Giai Kiệt nhìn thấy lại kích động mà vung tay.

"Tìm được rồi, tìm được rồi."

"Đi vào trước." Tiêu Mộ Vũ một phen công chúa ôm Thẩm Thanh Thu, tư thế này làm các nàng gần gũi đối diện, hương tỏi nồng đậm lập tức xông thẳng vào chóp mũi làm Tiêu Mộ Vũ nhăn chặt mày, lại chạy nhanh nhịn xuống.

"Tuy rằng biết hương tỏi rất khó chịu, nhưng thái độ em như vậy cũng quá đả thương người." Thẩm Thanh Thu lấy vải bông che kín miệng, buồn bã nói.

Tiêu Mộ Vũ đối hương vị này thực mẫn cảm, thế cho nên phản ứng lớn, nghe xong Thẩm Thanh Thu nói lại muốn bật cười.

Tìm được sảnh đường kia rồi, trong lòng nàng rất là vui vẻ, lập tức cũng thấp giọng trêu một câu, "Chị đều đầy mùi em vẫn ôm chị trong lòng, còn không thể chứng minh tình yêu của em sao?"

Thẩm Thanh Thu nghe vậy nở nụ cười, "Không được rồi, Tiêu đội đã bị chị dạy hư, miệng lưỡi đều ba hoa."

Sau khi vào cổng, Thẩm Thanh Thu liền không hề trêu Tiêu Mộ Vũ nữa, nghiêm mặt đánh giá xung quanh.

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận