Tô Ánh Nguyệt ném điện thoại của Tô Yến Nhi ra ngoài, cô thét lên: “Cút!”
Tô Yến Nhi cắn môi, nét mặt giấu đi sự không cam chịu, nhưng tình huống hiện tại là cô không thể nói gì thêm, chỉ có thể nhặt điện thoại của mình lên một cách ấm ức.
Bộ dạng của cô lúc này quả thực không thích hợp để trở lại bữa tiệc, cô đi xuống cầu thang một cách nhanh chóng.
Âm thanh chói tai của giày cao gót vang vọng trên cầu thang.
Mãi cho tới khi âm thanh của giày cao gót biến mất, Tô Ánh Nguyệt mới ngồi xổm xuống, đưa tay nắm lấy tóc mình, thở dốc và tâm trạng cô không được tốt cho lắm.
Cô không thể làm gì với Tô Yến Nhi, cũng không thể khiến những người không tin cô tin tưởng cô.
Nhưng hoàn toàn không thể không quan tâm.
Cô mới hai mươi hai tuổi, đặt vào những cô gái bình thường, cô cũng chỉ là sinh viên mới tốt nghiệp, là lính mới nhỏ bé mới đến nơi làm việc, ngoài công việc ra thì có chút tình yêu và sẽ không có phiền muộn gì lớn.
Advertisement
Tuy nhiên, cuộc sống của cô đã trải qua nhiều biến cố, gặp phải những người có bản tính xấu xa, cô được định trước là không thể bước tiếp một cách đơn thuần.
...
Trần Minh Tân đứng bên ngoài, giơ cổ tay lên nhìn giờ, anh thấy rằng mới trôi qua chưa đầy mười phút, nhưng rõ ràng bên trong lại yên tĩnh trở lại.
Anh mở cửa bước vào và nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt ngồi xổm trên mặt đất đầy bối rối.
Anh cởi áo khoác của mình và choàng cho Tô Ánh Nguyệt, anh ngồi xuống trước mặt cô, tầm nhìn trên cùng một đường thẳng, nhẹ nhàng nói: “Về nhà thôi.”
Tô Ánh Nguyệt không nói gì cả, Trần Minh Tân coi như cô đã đồng ý, anh đưa tay lấy chiếc túi xách, thứ đã bị ném sang một bên trong lúc cô đánh nhau với Tô Yến Nhi trước đó.
Sau đó, anh đỡ cô lên.
Tô Ánh Nguyệt ngoan ngoãn dựa vào vòng tay anh, trông rất ngoan ngoãn, giống như một loài động vật nhỏ bị vứt bỏ, khiến người ta thương hại trong vô thức.
Tô Yến Nhi đã nói gì với cô mà khiến cô thành bộ dạng vô hồn như thế này.
Mặc dù trong lòng Trần Minh Tân nghi ngờ, nhưng anh lại không hỏi cô.
Advertisement
Anh chỉ đưa cô đi xuống cầu thang.
Nếu đi thang máy ở tầng này thì phải đi xuyên qua bữa tiệc để ra ngoài, bộ dạng của Tô Ánh Nguyệt lúc này rõ ràng là không thích hợp quay lại bữa tiệc, dù sao, mục đích buổi tối ngày hôm nay của anh cũng đã đạt được. Anh dứt khoát đưa Tô Ánh Nguyệt xuống đến tầng mười sáu và đi thang máy xuống.
...
Trần Minh Tân đưa cô trở lại trong xe và Bùi Chính Thành gọi điện đến.
“Cậu đi đâu rồi?”
Trần Minh Tân đang thắt dây an toàn cho Tô Ánh Nguyệt, nghe thấy câu hỏi của Bùi Chính Thành trong điện thoại, cũng chỉ nói hai từ: “Về nhà.”
Bùi Chính Thành ở đầu dây bên kia nghe thấy anh nói hai từ này, mắng một tiếng gì đó mới tiếp tục nói: “Bữa tiệc này là bữa tiệc cậu nên tới, đâu có lý nào mà nửa đường bỏ chạy, chết tiệt, bây giờ tôi bị người ta vây không thể đi được rồi!”
“Ừ” Trần Minh Tân dường như không nghe ra sự điên rồ trong giọng điệu của Bùi Chính Thành, thấy Tô Ánh Nguyệt nhìn mình, anh đưa tay ra xoa đầu cô và nói với đầu dây bên kia: “Tôi cúp máy trước đây.”
“A lô?” Bùi Chính Thành ở đầu dây bên kia vẫn chưa nói xong, chỉ muốn đập luôn điện thoại cho rồi.
Trần Minh Tân cúp điện thoại và ném sang một bên, anh véo má cô: “Ăn vẫn chưa no phải không, em có muốn đi ăn chút gì đó rồi mới về nhà không?”
“Về nhà ăn món anh nấu.” Tô Ánh Nguyệt vẫn đang khoác chiếc áo vét của anh, ra sức co người lại vào bên trong.
Trần Minh Tân nhìn hành động này của cô và cười, anh nghiêng người và hôn lên môi cô: “Được, em muốn ăn món gì thì tôi sẽ nấu món đó cho em.”
Tô Ánh Nguyệt nhìn vào gương mặt đẹp trai của anh, nếu như có thể nói, thì cô sẽ nói: “Anh thật tốt.”
“Tốt ở điểm nào?” Trần Minh Tân sững người ra hỏi cô.
Tô Ánh Nguyệt nghiêng đầu như thể suy nghĩ kỹ lưỡng một chút rồi mới nói: “Điểm nào cũng tốt.”
So với người nhà họ Tô, Trần Minh Tâm thực sự đối với cô rất tốt.
Tất cả đều rất tốt.
Trần Minh Tân nhướn mày: “Đêm hôm qua không phải em vẫn nói rằng tôi xấu xa sao?”
“Đêm hôm qua?” vừa nói xong, Tô Ánh Nguyệt quay đầu sang một bên và không nhìn anh.
Trần Minh Tân khẽ cười và lái xe về nhà.
...
Chẳng bao lâu sau, xe dừng lại trước cổng biệt thự.
Trần Minh Tân mở cửa xe và xuống xe, anh đi đến phía cô đang ngồi, kéo cửa xe, nhìn Tô Ánh Nguyệt vẫn ngồi ỳ trên ghế cạnh ghế lái, ngay cả dây an toàn cũng chưa tháo: “Xuống xe thôi.”
Tô Ánh Nguyệt quay lại nhìn anh, cảm giác như thể có một hồ đầy nước trong đôi mắt ấy, đôi mắt long lanh nhìn anh: “Tôi bị đau chân.”
Đôi mắt long lanh ấy khiến trái tim Trần Minh Tân run rẩy, không nói nhiều nữa, anh đưa tay tháo dây an toàn cho cô và bồng cô ra.
Tô Ánh Nguyệt ôm lấy cổ anh một cách tự nhiên, nhưng khuôn mặt vùi vào ngực anh lại rất nóng.
Cô chỉ là tình cờ phàn nàn mà thôi, không ngờ Trần Minh Tân liền bồng cô.
Nghe những lời nói của Tô Yến Nhi trước đó, trong lòng cô có chút khó chịu, bây giờ tựa vào lồng ngực ấm áp của anh, nó dường như được chữa khỏi một cách bất ngờ, toàn thân thoải mái và ấm áp.
Trần Minh Tân bồng cô vào biệt thự, anh không đặt cô xuống, đứng cạnh cửa nói: “Bật đèn lên.”
Tô Ánh Nguyệt vùi vào ngực anh: “Anh đặt tôi xuống, tôi có thể tự đi được.”
Trần Minh Tân không nói gì.
Im lặng có nghĩa là từ chối.
Vì vậy, Tô Ánh Nguyệt đành phải chạm vào công tắc gần cửa và bật đèn.
Sau đó, Trần Minh Tân mới bồng cô lên tầng.
Trong lòng Tô Ánh Nguyệt lại thấy sai, rõ ràng là đêm hôm qua khi bồng cô lên tầng, anh có thể mò mẫm trong bóng tối, hôm nay còn phải bật đèn.
Dường như biết rằng trong lòng cô đang nghĩ gì, Trần Minh Tân khẽ nói: “Con người trong trạng thái phấn khích sẽ kích thích rất nhiều tiềm năng.”
Tô Ánh Nguyệt đóng băng và không nói nữa.
Đến phòng ngủ, Trần Minh Tân đặt cô xuống: “Em đi tắm rồi xuống ăn cơm, bây giờ tôi đi nấu.”
“Vâng.”
Tô Ánh Nguyệt nhìn Trần Minh Tân quay người bước ra ngoài và mỉm cười.
Trần Minh Tân thực sự rất tốt với cô.
...
Khi cô tắm xong và xuống tầng, quả nhiên cô có thể ăn như lời Trần Minh Tân nói.
Trần Minh Tân chỉ làm một vài món chay đơn giản, Tô Ánh Nguyệt nhìn thấy rất ngon, nhưng đợi đến lúc ăn thì lại chẳng ăn được bao nhiêu.
“Không hợp khẩu vị thì cũng ăn một chút, để tránh nửa đêm lại đói.” Anh đã quen với khẩu vị nồng của cô, nhưng tốt hơn là nên ăn ít vào ban đêm.
“Đủ rồi, tôi không muốn ăn nữa.” Tô Ánh Nguyệt ăn hai miếng cơm, uống nửa bát canh liền không cảm thấy thèm ăn nữa và cảm thấy buồn ngủ.
Trần Minh Tân thấy cô như vậy cũng không miễn cưỡng cô, anh dọn dẹp rồi đưa cô lên tầng ngủ.
Anh chỉ nghĩ rằng hôm nay Tô Ánh Nguyệt đã quá mệt mỏi, lại muộn như vậy, cô không muốn ăn và muốn ngủ là chuyện bình thường.
Kết quả là, sáng hôm sau, Tô Ánh Nguyệt vẫn không thèm ăn, anh phát hiện ra rằng có điều gì đó không ổn.
Trần Minh Tân nhìn cô ăn và uống một ngụm sữa rồi không ăn gì nữa, anh cau mày hỏi cô: “Tại sao em không ăn?”
“Không muốn ăn.” Tô Ánh Nguyệt lắc lắc đầu và ngả người ra sau.
Trần Minh Tân đặt con dao và nĩa trong tay xuống, anh nhìn Tô Ánh Nguyệt chằm chằm.
Anh biết rằng trước đó cô đã rất mệt mỏi, nên đêm hôm qua đã buông tha cô, không làm gì với cô, ngủ cũng không phải là quá muộn, nhưng bây giờ tinh thần của cô trông rất kém.
Trần Minh Tân nhíu mày, dường như nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt thay đổi, anh đứng dậy và gọi điện cho Bùi Chính Thành: “Gọi Lục Thời Sơ đến đây một chuyến.”