Đương nhiên anh biết bây giờ cô có bao nhiêu khó chịu.
Nhưng mà, anh sẽ không để cô cúi đầu nhận thua.
Thật ra Tô Ánh Nguyệt bị tiêm vào không nhiều lắm, chỉ là nồng độ cao, cô bị nghiện ở mức độ nhẹ, nhưng mà, anh tin cô có thể chịu đựng được.
Trần Minh Tân có tức giận bao nhiêu, cũng chưa từng lớn tiếng với cô.
Tô Ánh Nguyệt biết anh đang giận cô, giận cô hèn nhát, lại bảo anh tiêm ma túy vào cho cô, chỉ là bây giờ cô cảm thấy quá khó chấp nhận, cả người đều khó chịu.
Cả người giống như bị rút gân lột da vậy.
Cô cảm thấy mình không còn là mình nữa.
Cô rất sợ mình không nhịn được.
Advertisement
“Xin lỗi......” Tô Ánh Nguyệt cắn môi, quay đầu sang một bên, vẻ mặt có chút khó chịu đựng.
Cô vẫn cho rằng mình rất kiên cường, ý chí cũng mạnh hơn người bình thường, nhưng mà đến lúc này rồi cô mới biết được, việc này thật sự không phải thuận theo cô.
Cô mong muốn Trần Minh Tân lại tiêm cho mình một mũi nữa.
Cô gái trên giường vẻ mặt đau khổ, tóc trên trán đã bị mồ hôi thấm ướt, Trần Minh Tân thấy thế không đành lòng, đỡ cô ngồi dậy, hôn hôn lên tai cô, nhẹ giọng hỏi: “Tôi đi nấu cơm, em đi rửa rau giúp tôi nhé?”
Tô Ánh Nguyệt gật đầu: “Được.”
......
Trần Minh Tân dẫn cô đến phòng bếp, lấy rau cho cô rửa, sau đó vẫn luôn nói chuyện với cô.
Nói chuyện lúc nhỏ của cô, cùng với cuộc sống ở nước ngoài, dùng cái này dời đi sự chú ý của cô.
“Có một lần, có mấy kẻ lang thang cứ mãi đuổi theo sau lưng tôi, tôi chạy đến giày cao gót cũng rơi mất luôn......”
Đây là chuyện xảy ra khi cô kiêm chức, thời gian hôm đó có chút tối, cứ mãi không bắt được xe, sau đó còn có kẻ lang thang đi theo cô.
Cô sợ tới mức chạy như không muốn sống, giày cao gót trên chân bị rơi mất khi cô chạy, cuối cùng đi chân không về nhà.
Advertisement
Bây giờ nghĩ lại, ngược lại cảm thấy rất thú vị.
Trần Minh Tân quay đầu liếc nhìn cô một cái, mi tâm nhíu lại, đau lòng không lên tiếng.
Đột nhiên, Tô Ánh Nguyệt ném rau trong tay đi, xoay người sang một bồn rửa khác nôn khan.
Buổi sáng cô không ăn gì cả, bây giờ có thể nôn ra cái gì được chứ.
Trần Minh Tân đi đến sau lưng cô, im lặng đưa tay vỗ vỗ vai cô, thuận khí cho cô, sau đó rót một ly nước cho cô, để cô qua một bên ngồi.
Sau khi nấu cơm xong, giống như lúc sáng, Tô Ánh Nguyệt chỉ động đậy đũa, sau đó không muốn động đậy nữa.
Trần Minh Tân muốn cô ăn thêm một chút, nhưng thấy dáng vẻ khó chịu như vậy của cô, biết ép cô ăn vào cũng không có tác dụng gì.
Tô Ánh Nguyệt thấy anh sắc mặt nặng nề ngồi ở đối diện, bèn lên tiếng trêu chọc anh: “Sao tôi cứ cảm thấy dáng vẻ của anh nhìn còn khó chịu hơn cả tôi thế?”
“Sợ em không nhịn được, bị nghiện ma túy, ăn tôi đến táng gia bại sản luôn.”
Trần Minh Tân nhíu mày, giọng điệu khá lo lắng.
Tô Ánh Nguyệt vốn có chút choáng váng, nghe anh nói như vậy thì cau mũi, hừ lạnh một tiếng: “Nô lệ của đồng tiền.”
“Em nói cái gì?” Trần Minh Tân nâng mắt nhìn cô: “Lặp lại lần nữa.”
Tô Ánh Nguyệt dựa lên trên ghế, miễn cưỡng mở miệng: “Hôm nay anh thật là đẹp trai.”
Trần Minh Tân biết cô chỉ thuận miệng nói cho có lệ với anh thôi, nhưng nụ cười vẫn lan rộng ở bên môi.
......
Tình hình lúc buổi tối giống như buổi trưa, Tô Ánh Nguyệt vẫn không ăn uống như trước.
Lông mày của Trần Minh Tân càng nhíu chặt hơn.
Đến buổi tối, Tô Ánh Nguyệt lại bắt đầu mất ngủ, cứ mãi không ngủ được.
Liên tiếp vài ngày, Tô Ánh Nguyệt đều là trạng thái này.
Mà mấy ngày nay Trần Minh Tân cũng không đến công ty.
Trong lúc đó Lục Thời Sơ cũng đến đây mấy lần, An Hạ cũng tìm cơ hội tới thăm Tô Ánh Nguyệt.
Nhưng mà, có lần An Hạ tới đây đã đụng phải Bùi Chính Thành, hai người một đường ầm ĩ đi vào trong, sau đó lại ầm ĩ đi ra.
Khó khăn lắm, một tuần khó chịu đựng nhất trôi qua, tình hình của Tô Ánh Nguyệt cũng trở nên tốt hơn.
Buổi sáng, hai người cùng nhau ăn bữa sáng.
Trần Minh Tần vừa cắt trứng gà chiên vừa nhìn Tô Ánh Nguyệt ăn sandwich.
“Nhìn tôi nữa, trứng của anh sẽ nguội đấy.” Tô Ánh Nguyệt cảm nhận được ánh mắt của anh, quay đầu nhìn anh một cái.
Trần Minh Tân nghe vậy chỉ nhíu mày, thấy cô có khẩu vị ăn cơm, sắc mặt cũng tốt hơn trước một chút: “Phải không?”
Tô Ánh Nguyệt bị hai chữ đơn giản này của anh làm mắc nghẹn.
Cô cũng không biết mình bị làm sao, hai chữ này của anh nghe qua cũng không có vấn đề gì, nhưng cô lại vô thức nghĩ lệch đi.
Trần Minh Tân đẩy đẩy một ly nước rau xanh về phía cô: “Lúc ăn đồ ăn, đừng cứ nghĩ hình ảnh không thích hợp, sẽ không bị nghẹn nữa.”
Tô Ánh Nguyệt: “......” Sao cô không biết cô suy nghĩ hình ảnh không thích hợp gì vậy?
“Buổi tối đến Ngọc Hoàng Cung ăn cơm.” Biết cô liên tục hơn một tuần đều ở trong nhà, ở đến khó chịu rồi, cho nên anh cố ý gọi Bùi Chính Thành và An Hạ trước, đêm nay cùng nhau ăn cơm.
“Được!” Đương nhiên Tô Ánh Nguyệt liên tục đồng ý.
......
Buổi tối, lúc Tô Ánh Nguyệt và Trần Minh Tân đến, Bùi Chính Thành và An Hạ đã đến rồi, hai người đang chơi bài, trên bàn đã bày hai chai bia rỗng.
An Hạ thấy Tô Ánh Nguyệt, lập tức nước mắt nước mũi ròng ròng nói: “Ánh Nguyệt, cậu mau đến đây, Bùi Chính Thành anh ta bắt nạt tớ, cậu làm chủ cho tớ đi!”
Tô Ánh Nguyệt đang chuẩn bị đi qua, đã bị Trần Minh Tân ở bên cạnh kéo lại: “Cho bọn họ uống đi, em ngồi xem là được rồi.”
“Biết rồi.” Tô Ánh Nguyệt gạt tay anh ra, đi tới bên kia.
Chưa được bao lâu, Nam Sơn cũng đi vào.
Không biết anh ta nói gì bên tai Trần Minh Tân, Trần Minh Tân quay lại bên cạnh Tô Ánh Nguyệt lần nữa: “Em ở đây chơi với bọn họ một lát đi, đừng chạy lung tung, tôi và Nam Sơn đi xử lý chút chuyện.”
“Ừm, đi đi.”
Tô Ánh Nguyệt chỉ cho rằng anh có việc gấp gì phải xử lý, cho nên cũng không quan tâm lắm.
Trần Minh Tân đi đến cạnh cửa, còn có chút lo lắng quay đầu nhìn thoáng qua, mới xoay người ra ngoài với Nam Sơn.
Đóng cửa phòng bao lại, khuôn mặt Trần Minh Tân như phủ một tầng sương lạnh, hơi nghiêng người hỏi Nam Sơn: “Người đang ở đâu?”
Nam Sơn cung kính trả lời: “Ở một phòng bao không người.”
Trần Minh Tân không nói chuyện nữa, nhấc chân đi về phía trước.
Nam Sơn dẫn anh đến trước cửa một phòng bao có hai vệ sĩ đứng ngoài cửa: “Ở bên trong ạ.”
Nói xong thì cung kính đẩy cửa ra.
Trần Minh Tân đi vào trước, Nam Sơn theo sát phía sau đóng cửa lại.
Trong phòng bao xa hoa chỉ mở một ngọn đèn nhỏ, cả phòng bao có vẻ mờ tối, trên sofa còn có một người phụ nữ trên đầu bị đậy túi đang nằm đó.
Trần Minh Tân đi qua, kéo cái túi trên đầu cô ta đi, khuôn mặt lộ ra kia, rõ ràng chính là Tô Yến Nhi.
Tô Yến Nhi trợn to mắt nhìn Trần Minh Tân: “Sao lại là anh!”
Hôm nay cô ta đến đây tham gia một buổi gặp mặt, thật không ngờ đến cửa đã bị người ta làm hôn mê, tỉnh lại lần nữa chính là ở trong phòng bao này, ý thức của cô ta rất tỉnh táo, chỉ là ngay cả ngón tay cũng không nhúc nhích được.
Rất rõ ràng, có người bỏ thuốc cô ta.
Trần Minh Tân giống như không nghe thấy lời chất vấn của cô ta, bàn tay có khớp xương xinh đẹp rõ ràng đưa ra phía sau, Nam Sơn lập tức đặt một ống tiêm lên tay anh.
Trần Minh Tân cầm ống tiêm, một tay giơ lên phía trước bỏ đi một ít chất lỏng bên trong, sau đó cúi đầu nhìn về phía Tô Yến Nhi.
Lúc Tô Yến Nhi nhìn thấy ống tiêm, con ngươi chợt co rút lại: “Anh muốn làm gì!”