Bên cạnh thiếu một người.
Tô Ánh Nguyệt nằm trên giường lăn qua lộn lại mãi vẫn chưa ngủ được.
Cô bò dậy đi tới quầy rượu của Trần Minh Tân, tìm một bình rượu đắt nhất, mở ra uống gần nửa bình sau đó mới choáng váng chìm vào giấc ngủ.
Khi tỉnh lại lần nữa trời đã sáng trưng.
Tô Ánh Nguyệt mở mắt nhìn trần nhà một lát sau đó mới ngồi bật dậy.
Cầm điện thoại nhìn, bảy rưỡi.
May là vẫn không quá muộn.
Đi vào phòng tắm đánh răng rửa mặt xong, thay quần áo rồi xuống lầu mới phát hiện phòng khách hoàn toàn yên tĩnh.
Advertisement
“Trần Minh Tân.”
Cô vừa vào phòng bếp vừa gọi tên Trần Minh Tân, hiển nhiên đã hoàn toàn quên sạch chuyện tối qua.
Đẩy cánh cửa phòng bếp thấy không một bóng người, biểu cảm trên mặt Tô Ánh Nguyệt hơi thay đổi.
Trần Minh Tân đâu?
Cô nhanh chóng xoay người chạy lên lầu, mở cửa phòng ngủ ra đi thẳng vào phòng tắm, đưa tay túm lấy chiếc khăn tắm to bên cạnh chiếc khăn tắm hồng nhạt của cô.
Khô ráo...
Khăn tắm chưa được dùng, vẫn khô, tối qua Trần Minh Tân không về.
Tô Ánh Nguyệt không nói rõ được tâm trạng mình lúc này thế nào, có chút hồn vía trên mây đi xuống lầu.
Trần Minh Tân không nấu, cô cũng không tự làm bữa sáng, cầm túi đi ra cửa, chuẩn bị đến công ty.
Đi được nửa đường lại đột nhiên nhớ đến cái gì.
Xoay người lại, đi vào phòng bếp cầm túi rác ra ngoài.
Trong túi rác là ba món ăn tối qua cô đổ đi, may là bây giờ thời tiết đã cuối thu nên dù qua một đêm cũng không bốc lên mùi hôi thối.
Advertisement
Tô Ánh Nguyệt mặt không biểu cảm vứt túi rác vào thùng rác lớn ở cửa, lái xe đến công ty.
...
“Chào tổng giám đốc Tô!”
Giống mấy ngày trước đây, cô vừa vào công ty liền có người chào hỏi cô.
Tô Ánh Nguyệt mặt không biểu cảm đi vào thang máy, nghe thấy phía sau có người nhỏ giọng xì xào bàn tán.
“Hôm nay tổng giám đốc Tô sao vậy?”
“Có vẻ tâm trạng không tốt...”
“Haiz, dù sao cũng không thể so sánh với đại tiểu thư nhà họ Tô được, đến công ty làm còn mang theo cảm xúc...”
Cửa thang máy đóng vào, tiếng bàn tán bên ngoài đã bị ngăn lại.
Tô Ánh Nguyệt quay đầu nhìn tường thang máy sáng bóng.
Trong tường thang máy phản chiếu lại khuôn mặt không biểu cảm của cô.
Họ nói đúng, không thể mang cảm xúc vào công việc.
Thang máy dừng ở tầng cô làm việc, Tô Ánh Nguyệt vào phòng làm việc của mình, bắt đầu làm việc của một ngày.
An Hạ đến sớm hơn cô, thấy cô đi vào phòng làm việc liền cầm trà sữa đi vào.
“Nhìn dáng vẻ của cậu là biết chưa ăn sáng, đúng lúc tớ mang theo bánh mỳ vẫn còn đấy, cậu ăn đi rồi uống cùng trà sữa này.”
An Hạ đặt bánh mỳ và trà sữa trước mặt cô, quan sát sắc mặt cô: “Tớ phát hiện sắc mặt cậu hôm nay không tốt lắm nha.”
Tô Ánh Nguyệt nghe vậy thì cười: “Có lẽ là vì tối qua quá mệt thôi.”
Sau đó cầm cốc trà sữa đưa lên miệng, nói: “Cảm ơn.”
An Hạ liếc mắt nhìn cô: “Tớ còn có việc, đi làm đây, cậu ăn xong hẵng làm việc.”
“Được.” Tô Ánh Nguyệt nhìn theo An Hạ ra ngoài rồi mới thu lại ánh mắt.
Mặc dù không có khẩu vị nhưng cũng không thể bạc đãi bản thân, huống hồ gần đây còn xảy ra nhiều chuyện.
...
Buổi trưa, Tô Ánh Nguyệt và An Hạ cùng nhau ra ngoài ăn cơm.
An Hạ vừa ngồi xuống liền cầm bảng hiệu trên bàn có ghi mật khẩu wifi lên, vừa liên kết được liền bắt đầu lải nhải không ngừng: “May mà chúng ta đến sớm, nếu không lát nữa sẽ không có mạng đâu.”
“Nếu như có một ngày, không có điện thoại, cũng không có wifi...”
Tô Ánh Nguyệt còn chưa nói xong, An Hạ đã ngắt lời cô, đôi mắt nhỏ vô cùng sắc bén: “Đừng có đưa giả thiết đó ra.”
“...” Tô Ánh Nguyệt cảm thấy vô vị liền di dời ánh mắt.
Ngay sau đó cô liềnn nghe thấy An Hạ kêu lớn: “Trời ơi! Nữ thần Yên của tớ về nước rồi! Aaa!”
An Hạ mở lớn mắt nhìn Cố Hàm Yên trên đó, sau đó đưa điện thoại tới trước mặt Tô Ánh Nguyệt để cô nhìn: “Cậu xem đi, nữ thần Yên của tớ, chân dài này, da trắng này, dáng vẻ tươi cười này...”
Lúc này Tô Ánh Nguyệt mới nhớ đến, An Hạ là fans não tàn của Cố Hàm Yên, hơn nữa cũng đã là fans nhiều năm rồi.
Thấy dáng vẻ vui mừng phấn khởi của An Hạ, cô thật sự rất muốn nói một câu, thực ra hôm qua cô đã gặp Cố Hàm Yên.
Vừa nghĩ đến Cố Hàm Yên liền không tự giác sẽ liên tưởng đến Trần Minh Tân.
“Biết rồi.” Tô Ánh Nguyệt uể oải nói rồi đẩy điện thoại cô ấy về.
An Hạ không chú ý tới sự khác thường của cô, sau khi cầm điện thoại liền tiếp tục xem tin tức.
Lướt một hồi, cô ấy lại mở to mắt, giọng nói mang theo sự phẫn nộ: “Nữ thần Yên của tớ giữ mình trong sạch lại ngủ qua đêm với đàn ông ở khách sạn sao! Đám truyền thông này trong đầu toàn lỗ hổng à?!”
Nghe thấy lời An Hạ, Tô Ánh Nguyệt theo bản năng hồi tưởng lại trong đầu cảnh tối qua Trần Minh Tân và Cố Hàm Yên cùng nhau lên xe.
An Hạ vẫn còn đang lướt tin tức: “Mẹ nó, mẹ nó chứ, phóng viên này não bị hổng à, nữ thần Yên của tớ bối cảnh hùng mạnh sao lại đi lấy lòng đàn ông Bentley chứ?”
Bentley?
Tim Tô Ánh Nguyệt nhảy dựng lên, đưa tay cướp điện thoại An Hạ.
“Này... Cậu làm gì đấy, tớ còn chưa xem xong mà.” An Hạ đưa tay muốn lấy lại điện thoại.
Tô Ánh Nguyệt không để ý đến cô ấy, ánh mắt nhìn chằm chằm bức ảnh trên mà hình điện thoại.
Trên bức ảnh, một chiếc xe Bentley nổi bật bắt mắt dừng trước cửa khách sạn.
Mặc dù biển số xe đã được làm mờ những vẫn có thể nhìn ra đó là ký hiệu xe Bentley.
Vị trí ghế lái phía trước đang mở, Cố Hàm Yên đứng ở giữa cánh cửa hơi nghiêng người, không biết nói gì với người ngồi ở vị trí ghế lái, nhưng từ thế này người ngoài nhìn vào vô cùng thân mật.
Phía dưới còn có một đoạn: Nghi ngờ diễn viên điện ảnh Quốc tế không còn độc thân, đã có bạn trai.
Cô lướt xuống dưới, thấy vẫn còn có vài tấm ảnh.
Trong đó có một bức chụp được góc nghiêng của người ngồi vị trí ghế lái.
Mặc dù bức ảnh có hơi mờ nhưng với Tô Ánh Nguyệt vô cùng quen thuộc Trần Minh Tân mà nói, cô vừa liếc mắt là nhận ra ngay.
Đến cả An Hạ vừa nãy vì muốn cướp lại điện thoại đã chạy tới phía sau cô xem cùng cũng nói: “Sao tớ lại thấy người đàn ông này có chút giống với boss Trần nhhỉ?”
Tô Ánh Nguyệt mất rất nhiều sức mới có thể bình ổn tâm tình.
Cô trả điện thoại lại cho An Hạ: “Chúng ta ăn cơm thôi, ăn xong còn phải về công ty nữa.”
An Hạ cầm điện thoại định nhìn kỹ hơn nhưng Tô Ánh Nguyệt lại cướp điện thoại đi, nâng cao giọng: “Ăn cơm không được xem điện thoại.”
Đáy lòng An Hạ vẫn còn nghi hoặc: “Tớ vẫn cảm thấy người đàn ông đó có chút giống boss Trần.”
Ánh mắt Tô Ánh Nguyệt chợt lóe, cụp mi xuống: “Vậy sao?”
Không phải giống mà người đàn ông đó chính là Trần Minh Tân.
Tô Ánh Nguyệt mím môi, đang định nói gì đó thì điện thoại bên cạnh liền đổ chuông.
Cầm lên nhìn, chính là Trần Minh Tân mà An Hạ vừa nhắc tới.
Tô Ánh Nguyệt nhìn một cái, không chút do dự tắt máy.
Sau đó điện thoại lại vang lên lần nữa, cô nhìn An Hạ ngồi đối diện một cái, cầm điện thoại lên chỉnh sang chế độ yên lặng, sau đó úp màn hình điện thoại xuống mặt bàn.