Tô Ánh Nguyệt ngủ một giấc rất ngon.
Chờ tới lúc cô tỉnh lại thì Trần Minh Tân đã không còn ở bên cạnh nữa.
Điện thoại di động được cô để ở đầu giường đang đổ chuông.
Tô Ánh Nguyệt ngồi dậy và cầm điện thoại di động lên, nhìn báo hiệu trên màn hình, đầu óc cô đang mơ mơ màng màng đã lập tức tỉnh táo lại.
Cô vén mấy sợi tóc rũ xuống trước mặt ra sau tai, lúc này mới nghe máy: "Ông nội."
Giọng nói nghiêm nghị của Tô Thành vọng qua điện thoại: "Cháu lập tức đến công ty."
Ông ta nói xong câu này liền cúp máy.
Đúng là lãnh đạm. Tô Ánh Nguyệt không quá để ý đặt điện thoại về chỗ cũ.
Advertisement
Có lẽ là vì chuyện xảy ra ở trong studio hôm qua.
...
Tô Ánh Nguyệt rửa mặt xong liền trang điểm thật đẹp, sau đó mới ra khỏi cửa phòng.
Tô Thành có vẻ rất tức giận, nhưng tức giận thì tức giận, ông ta có bao giờ tốt với cô đâu?
Ông ta càng tức giận thì cô lại càng phải bình tĩnh.
Khi cô đi ngang qua phòng làm việc, thấy cửa làm việc đang khép hờ, bên trong vọng ra tiếng nói chuyện.
"Minh Tân, bất kể nói thế nào thì Hàm Yên cũng bị thương vì Tô Ánh Nguyệt, cậu có thể đi thăm cô ấy không?"
Đây là giọng nói của Bùi Chính Thành.
Tô Ánh Nguyệt nghe anh ta nhắc tới Cố Hàm Yên liền vô thức dừng lại.
Cô lấy điện thoại di động ra xem mới biết bây giờ là chín giờ sáng, Bùi Chính Thành đúng là đã tốn nhiều công sức vì Cố Hàm Yên rồi.
So với Bùi Chính Thành tận tình khuyên bảo thì giọng nói của Trần Minh Tân lại lãnh đạm hơn rất nhiều: "Tôi đã tới thăm hôm qua rồi."
Advertisement
"Cậu đi thăm hôm qua thì hôm nay không thể đi nữa à?" Giọng nói của Bùi Chính Thành có phần điên tiết.
"Sao hôm nay tôi phải đi nữa chứ?" Giọng nói của Trần Minh Tân vẫn lãnh đạm, nhưng mơ hồ có phần mất kiên nhẫn.
Tô Ánh Nguyệt thấy mình đúng là càng lúc càng tinh tế, thậm chí có thể nghe ra được chút cảm xúc ấy trong giọng nói của Trần Minh Tân.
"Cậu... cậu biết rõ tình cảm của cô ấy đối với cậu mà cậu vẫn..." Bùi Chính Thành dường như nổi giận.
Trong phòng yên tĩnh một lúc, sau đó mới nghe giọng nói của Trần Minh Tân vọng ra, giọng điệu rất nghiêm túc: "Chính bởi vì tôi biết tình cảm của cô ta đối với tôi, cho nên tôi càng không thể đi. Tôi có vợ, tôi phải để ý tới cảm nhận của cô ấy. Tôi không giống cậu."
"Tại sao cậu lại nhắc tới tôi chứ?"
"Bản thân cậu nên khiêm tốn một chút, nếu không sớm muộn gì cũng sẽ ngã đấy."
Tô Ánh Nguyệt nghe đến đây thì suýt nữa phì cười.
Chắc Bùi Chính Thành muốn khuyên Trần Minh Tân đi bệnh viện thăm Hàm Yên, nhưng cuối cùng còn bị Trần Minh Tân dạy dỗ một trận.
Tô Ánh Nguyệt đột nhiên cảm thấy thật vinh dự.
Bùi Chính Thành dường như cảm thấy mình khuyên bảo cũng không có tác dụng nên đổi đề tài.
Nghe bọn họ thay đổi chủ đề, Tô Ánh Nguyệt mới đẩy cửa đi vào trong.
"Chào buổi sáng." Vẻ mặt Tô Ánh Nguyệt vẫn bình thường đi nhanh vào trong.
Khi ánh mắt nhìn tới trên người Bùi Chính Thành, cô giả vờ kinh ngạc mở miệng nói: "Bùi Chính Thành, anh tới sớm thế? Anh qua ăn cọ bữa sáng đấy à?"
"Ha ha, đúng vậy." Bùi Chính Thành thấy Tô Ánh Nguyệt, nghĩ đến những lời mình đã nói trước đó, không hiểu sao anh ta tự nhiên thấy chột dạ.
Anh ta khẽ sờ mũi và ho khan vài tiếng rồi nhìn qua chỗ khác.
Tô Ánh Nguyệt không nhìn anh ta nữa, cô quay đầu nhìn Trần Minh Tân: "Tôi phải đi tới công ty một chuyến."
Đôi mắt thâm trầm của Trần Minh Tân nhìn cô: "Có cần tôi đi cùng em không?"
"Không cần đâu, tôi chỉ tới xử lý chút chuyện trong công ty mà thôi." Tô Ánh Nguyệt lắc đầu, cảm thấy Trần Minh Tân có phần chuyện bé xé ra to.
"Đinh" một tiếng, điện thoại của Tô Ánh Nguyệt xuất hiện tin tức mới. Cô lấy ra xem, sắc mặt liền trầm xuống.
"Anh xem cái này rồi à?" Cô đưa điện thoại đến trước mặt Trần Minh Tân và hỏi anh.
Trần Minh Tân đáp một tiếng: "Ừ."
Hóa ra không phải anh chuyện bé xé ra to.
Tô Ánh Nguyệt đọc kỹ lại tin tức kia, vẻ mặt càng lúc càng trầm hơn.
"Hôm qua, ngôi sao điện ảnh quốc tế Cố Hàm Yên chụp ảnh đại diện cho App nào đó, bị thương do đèn trần trong studio rơi xuống, trước mắt còn chưa rõ tình trạng thế nào, công ty hợp tác vẫn chưa đưa ra lời giải thích... Có người ở đó nghe được người đại diện của Cố Hàm Yên từng nói qua một câu “Cô ngại mình làm hại Hàm Yên chưa đủ sao?", với lời này, có phải ngay từ đầu đã là..."
Tin tức này nói có chứng có cứ lại mạch lạc rõ ràng.
Đầu tiên là dẫn dắt vấn đề không rõ ràng đến công ty hợp tác, trách công ty quá hẹp hòi tìm studio quá tệ hại mới có chuyện ngay cả đèn trần cũng có thể rơi xuống.
Sau đó lại nhấn mạnh câu nói kia, dẫn dắt sự cố lần này phát triển theo hướng âm mưu tranh đấu.
Tô Ánh Nguyệt lạnh lùng xem hết, cũng hiểu rõ vì sao Tô Thành tức giận tới như vậy.
Trong lúc ngôi sao làm người phát ngôn cho sản phẩm, bị thương do đèn trong studio rơi xuống, chuyện này có thể lớn cũng có thể nhỏ.
Xử lý tốt thì chỉ xem như là một sự cố đơn giản, về sau tất cả đều vui vẻ.
Nếu xử lý không tốt sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến App này, thậm chí ngay cả tập đoàn Tô Thị cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Từ lúc Tô Ánh Nguyệt xem tin tức này, trên điện thoại của Bùi Chính Thành cũng nhận được tin tức xuất hiện.
Anh ta xem tin tức xong thì vẻ mặt nghiêm trọng, chỉ nói một câu: "Có người đứng phía sau thúc đẩy chuyện này."
"Bất kể thế nào, tôi phải đi tới công ty trước đã."
Tô Ánh Nguyệt cất điện thoại di động. Bất kể sau đó sẽ xử lý chuyện này thế nào, cô đều phải đi tới công ty, qua được cửa ải của Tô Thành đã rồi nói sau.
"Em xác định không cần tôi đi cùng à?" Trần Minh Tân nhíu mày nhìn cô.
Trong lòng Tô Ánh Nguyệt cảm thấy ấm áp, giơ tay xoa mi tâm của anh, nhìn anh nửa giây rồi đột nhiên đi tới, hôn khẽ lên môi anh một cái.
Sau đó cô ném lại một câu "Tôi có thể đi một mình được", sau đó cô đi đôi giày cao gót ra ngoài.
"Fuck, mới sáng sớm có thể đừng hành hạ chó như thế được không hả?" Bùi Chính Thành che mặt và khẽ nguyền rủa một tiếng.
Trần Minh Tân với vẻ mặt vô cảm giơ tay lên sờ môi mình rồi nhanh chóng rụt tay lại, cúi đầu mở laptop như không có việc gì xảy ra.
Bùi Chính Thành quay đầu, chỉ vào Trần Minh Tân: "Minh Tân, sao tai cậu đỏ thế kia?"
Tay Trần Minh Tân không ngừng gõ lên bàn phím laptop, giọng nói bình thản không cảm xúc: "Không khí không lưu thông."
Bùi Chính Thành liếc nhìn cửa sổ chỉ mở một nửa thì tin là thật, đứng dậy mở cửa sổ giúp anh.
Sau khi Trần Minh Tân lấy lại tinh thần, bình tĩnh xóa đi những dòng chữ mình vừa đánh loạn, bắt đầu làm việc.
Bùi Chính Thành quay về thì nhìn thấy Trần Minh Tân đang nghiêm túc làm việc.
Anh ta khuyên bảo không có tác dụng nên không muốn ở lại thêm nữa, xoay người bước ra ngoài.
Khi Bùi Chính Thành đi tới cửa lớn, anh ta lại gặp Tô Ánh Nguyệt lái xe từ trong gara ra ngoài.
"Chị dâu, chị có thời gian rảnh thì bảo Minh Tân đi tới bệnh viện thăm Hàm Yên đi." Bùi Chính Thành vẫy tay ra hiệu với cô.
Tô Ánh Nguyệt quay cửa kính xe hạ xuống và lộ ra một nụ cười, nụ cười này quá rạng rỡ làm lóa mắt Bùi Chính Thành.
Sau đó, anh ta liền nghe được giọng điệu lạnh lùng của Tô Ánh Nguyệt: "Cô Cố cứu tôi, muốn tới thăm cũng là tôi nên đi chứ, bảo Trần Minh Tân đi làm gì? Tôi có bệnh à?"
Bùi Chính Thành: "..." Ha ha, là anh ta có bệnh, được chưa?
Tô Ánh Nguyệt khẽ gật đầu với anh ta: "Anh biết là được rồi."
Bùi Chính Thành bối rối. Cái quỷ gì thế? Anh ta không nói gì! Tô Ánh Nguyệt nói vậy là có ý gì hả?