Lời vừa nói ra, Tô Nguyên Minh không có lập tức mở miệng nói chuyện.
An Hạ đứng một bên tự giác quay lưng đi, nhưng vẫn nghe được rõ ràng lời nói của hai người họ.
Tô Nguyên Minh nhìn chằm chằm Tô Ánh Nguyệt, một lúc sau mới gật đầu, cười nói: “Được.”
Tô Ánh Nguyệt liếc nhìn ông ta, quay người rời đi cùng An Hạ.
Đợi đến khi hai người họ đi rồi, Tô Nguyên Minh mới quay đầu nói với trợ lí đằng sau: “Để những phóng viên đó đợi ở cửa sau.”
“Vâng.” Trợ lí quay người rời đi.
Sắc mặt Tô Nguyên Minh lạnh lùng nhìn về phía hai người bọn họ vừa rời đi, trong đáy mắt lóe lên một tia ánh sáng lạnh.
…
Advertisement
Tô Ánh Nguyệt và An Hạ rời đi từ cửa sau của hội trường, không dám đi thang máy, hai người men theo thang bộ đi xuống.
“Bọn họ đến rồi!”
Hai người mới vừa xuống được hai tầng thì nghe thấy phía dưới có giọng nói truyền lên.
Tô Ánh Nguyệt và An Hạ nhìn nhau, ăn ý quay người chạy trở lại.
Đi được hai bước, Tô Ánh Nguyệt trực tiếp cởi giày cao gót ra, chân trần chạy lên trên lầu.
Chạy lên được một tầng thì hai người mở cửa đi vào trong hành lang.
Trong hành lang rất lạnh lẽo, không có một ai.
Tô Ánh Nguyệt để giày cao gót xuống thì cảm giác được An Hạ ở bên cạnh đang đẩy cô.
“Sao vậy?” Tô Ánh Nguyệt quay đầu nhìn về phía An Hạ, An Hạ biểu thị cô nhìn về phía trước.
Tô Ánh Nguyệt thuận theo tầm nhìn của cô ấy nhìn qua thì nhìn thấy ở đầu hành lang bên kia Trần Minh Tân đang chậm rãi đi tới.
Anh không mặc áo khoác, trên người là áo sơ mi và quần dài màu đen theo thói quen, cước bộ tuy có chút chậm rãi nhưng thần sắc trên mặt ngược lại rất bình tĩnh kiên định.
Tô Ánh Nguyệt nhìn về phía anh đang đi đến: “Sao anh lại lên đây?”
Advertisement
Trần Minh Tân đến gần, điều chỉnh lại hơi thở, quan sát cô từ trên xuống dưới mới bình tĩnh mở miệng: “Đến xem cô như thế nào.”
Nói xong, tầm mắt của anh lại nhìn đằng sau lưng của Tô Ánh Nguyệt.
“Boss Trần.” Khóe miệng An Hạ khẽ cười, chào hỏi Trần Minh Tân.
Trần Minh Tân gật đầu, sau đó quay đầu nhìn Tô Ánh Nguyệt: “Chúng ta trở về trước đi.”
Có lẽ là Trần Minh Tân đã xử lí mọi việc rồi nên lúc bọn họ cùng với Trần Minh Tân đi ra thì một đường thông suốt.
Bọn họ đi ra từ cửa hông thì Tô Ánh Nguyệt nhìn thấy Nam Sơn.
“Cô Tô.” Nam Sơn thấy cô nhìn về phía mình thì khẽ mỉm cười chào hỏi cô.
Bởi vì Tô Ánh Nguyệt trước đó không cho phép anh ta gọi là chị dâu cho nên anh ta đến bây giờ vẫn gọi Tô Ánh Nguyệt là “cô Tô.”
Không đợi Tô Ánh Nguyệt nói chuyện thì Trần Minh Tân đã sắp xếp: “Cậu đưa cô An về đi.”
Nam Sơn gật đầu: “Được.”
Trần Minh Tân quay đầu nhìn Tô Ánh Nguyệt: “Cô An có Nam Sơn đưa về rồi, em cũng nên yên tâm rồi, chúng ta về thôi.”
“Ừ.” Tô Ánh Nguyệt mỉm cười gật đầu, chủ động đi đến kéo tay anh, sau đó quay đầu nhìn về phía An Hạ, An Hạ vẫy tay với cô thì xoay người lên xe của Nam Sơn.
Nhìn Nam Sơn chở An Hạ rời đi, Tô Ánh Nguyệt mới lên xe cùng với Trần Minh Tân.
Vừa ngồi vào xe thì Tô Ánh Nguyệt lấy điện thoại ra xem tin tức.
Tin tức đưa tin Cố Hàm Yên bị thương, cùng với tin tức gièm pha có liên quan đến Hào Môn nhà họ Tô… rất nhiều, tin tức tràn lan, các nhà truyền thông đều đưa tin.
Nhìn Tô Ánh Nguyệt nhíu chặt mày, bỗng nhiên Trần Minh Tân nhích lại gần cô, hơi thở mát lạnh trên người anh đánh tới.
Tô Ánh Nguyệt ngẩng đầu nhìn đôi mắt xinh đẹp của anh, trong mắt của anh cũng nhìn không ra bất kì cảm xúc gì.
Một tay Trần Minh Tân chống trên ghế của cô, tay khác thì đi tìm dây an toàn, tỉ mỉ mang dây an toàn vào cho cô, lúc này mới ngẩng đầu nhìn cô.
Tô Ánh Nguyệt kinh ngạc nhìn anh, trừng mắt nói hai chữ: “Cảm ơn.”
Hai chữ “cảm ơn” này của cô cùng khách sáo, làm cho đôi mày của Trần Minh Tân nhíu lại, đôi mắt vốn nhìn không ra cảm xúc gì, giống như đột nhiên rơi vào lạnh lẽo, liếc mắt nhìn càng làm cho người ta sinh ra cảm giác sợ hãi.
Trần Minh Tân nhìn chằm chằm Tô Ánh Nguyệt vài giây, sau đó xoay người lại chuyên tâm lái xe, giống như cái nhìn vừa nãy cũng chỉ là ngó chừng cô mà thôi.
Mà trong lòng của Tô Ánh Nguyệt vẫn còn đang nhớ đến buổi họp báo lúc nãy.
Cùng với những câu nói sau cùng của Tô Nguyên Minh.
“Chuyện của quá khứ không ảnh hưởng được đến cuộc sống sau này của cháu, con người phải luôn hướng về phía trước.”
Nói gần nói xa, là uy hiếp, cũng là nhắc nhở.
Nhắc nhở cô điều gì?
Là chuyện ba cô bị ngồi tù, hay là chuyện cô bị sẩy thai?
Có lẽ là cả hai chuyện.
Tô Nguyên Minh đang uy hiếp cô, buổi họp báo hôm nay vốn dĩ sẽ không xuất hiện sai sót.
Phóng viên và truyền thông đều nối liền nhau, căn bản sẽ không hỏi những vấn đề không nên hỏi, vốn dĩ tất cả đều sẽ vui vẻ.
Tô thị hiện giờ càng có quyền thế hơn năm đó, nếu như không phải có người ngầm cho phép thì sẽ không có ai dám hỏi không chút kiêng nể gì như vậy, huống chi là đang trong lúc mấu chốt.
Hơn nữa, thời gian phát tin ra vẫn là đang trong thời gian bắt đầu buổi họp báo.
Làm cho Tô Ánh Nguyệt không hề chuẩn bị mà bị đánh không kịp trở tay.
Rất rõ ràng là có người không muốn để cho cô dễ dàng hóa giải sự cố lần này, muốn mượn cớ để nói về chuyện của mình.
Cô thật vất vả mới dần dần đứng vững ở Tô thị, tự nhiên nhảy ra một Tô Nguyên Minh cản đường, bọn họ sẽ không tiếc bất cứ giá nào mà ngăn cản cô.
Cho dù là lấy danh tiếng tổn hại nhà họ Tô làm tiền đề.
À, không đúng, tổn hại chỉ là danh dự của cô và ba cô, đối với Tô Nguyên Minh mà nói thì không có bất kì tổn hại nào.
Nếu như không có Tô Ánh Nguyệt ngăn cản thì Tô thị e là sẽ rơi vào trong tay của Tô Nguyên Minh rồi.
Chẳng qua, Tô Ánh Nguyệt luôn không hiểu là tuy cô có suy nghĩ như vậy nhưng Tô Thành làm sao có thể để cho cô thừa kế Tô thị?
…
Dọc đường Tô Ánh Nguyệt đều nghĩ đi nghĩ lại, đợi đến khi hoàn hồn lại thì xe đã vững vàng dừng trước cổng biệt thự rồi.
Trần Minh Tân không xuống xe, bàn tay rộng lớn vẫn đang đặt trên tay lái, ngón tay gập lại, như có như không gõ xuống, thân thể hơi nghiêng về phía sau, biểu tình trên mặt nhìn chằm chằm về phía trước, không biết đang nghĩ cái gì.
“Trần Minh Tân?” Tô Ánh Nguyệt thử lên tiếng gọi anh.
Trần Minh Tân nghe vậy ghé mắt qua nhìn cô, Tô Ánh Nguyệt hỏi anh: “Sao vậy?”
Rõ ràng người gặp chuyện là cô, cô cũng không cảm thấy có gì đáng ngại, thế mà sao Trần Minh Tân ngược lại là một bộ dạng chau mày khó chịu vậy.
“Xuống xe.”
Trần Minh Tân chỉ nói hai từ đơn giản, trước tiên lập tức mở cửa xe.
Tô Ánh Nguyệt theo sát phía sau, đi vào biệt thự.
Sau khi đi vào nhà, Trần Minh Tân đi thẳng vào phòng bếp.
Cô cảm thấy phản ứng của Trần Minh Tân có chút kì lạ.
Cũng không hỏi thử tâm tình cô hiện giờ như thế nào? Nói như thế nào thì tâm tình hiện giờ của cô không chỉ là không xử lí tốt mà còn bị “vết thương cũ” đào khoét, hoàn toàn là nhà đang dột mà gặp mưa suốt đêm.
Kết quả Trần Minh Tân thế mà lại không hỏi cô một câu?
Tô Ánh Nguyệt tò mò muốn biết trong lòng anh đang suy nghĩ thứ gì, huống chi cô sớm đã quyết định những việc mình phải tự xử lí tốt, dứt khoát xoay người đi lên lầu tiến vào phòng ngủ.
Mở máy tính lên, bắt đầu đọc tin tức.
Theo thứ tự, trước hết cần phải xem video phỏng vấn Cố Hàm Yên.
Cô mở video ra, ôm lấy hai cánh tay đặt sau đầu, sau đó thì hết sức chăm chú mà xem.
Cố Hàm Yên trong video, trên đầu vẫn còn mang băng gạt, sắc mặt tái nhợt, chẳng qua vẫn rất ăn ảnh, nhìn bối cảnh sau lưng chính là ở cổng bệnh viện.