Tô Ánh Nguyệt không đứng dậy từ trên mặt đất, chỉ cười nhìn nhìn anh, tay đang đặt trên đầu Thịt Bò lại thầm xoa nhẹ hai cái.
Sau đó nhìn nó nói: “Ba của con đến đây kìa.”
Thịt Bò nghiêng đầu nhìn cô một cái, sau đó chạy thẳng về phía Trần Minh Tân.
Tuy trong tay Tô Ánh Nguyệt vẫn nắm dây xích của nó, nhưng nắm không quá chặt, cho nên Thịt Bò trực tiếp kéo dây thừng chạy tới.
Nó chạy đến trước mặt Trần Minh Tân, nhảy cẫng lên gác hai chân trước lên ống quần của Trần Minh Tân, sau đó lại trượt xuống.
Giống như không cam lòng, nó lại gác lên lần nữa, kết quả vẫn bị trượt xuống, sau đó nó không nhảy lên nữa, ngoan ngoãn ngồi ở một bên, ngẩng đầu nhìn Trần Minh Tân: “Gâu gâu!”
Tô Ánh Nguyệt chợt cảm thấy tiếng “Gâu gâu” này giống như đang gọi “Ba”!
Trần Minh Tân nhíu mày, nhìn thoáng qua Thịt Bò, đi về phía Tô Ánh Nguyệt: “Sao lại ngồi dưới đất.”
Advertisement
“Đi với con trai anh mệt quá.” Tô Ánh Nguyệt cười chỉ chỉ Thịt Bò.
Thịt Bò giống như nghe hiểu, lại nhảy tới, ngồi xổm bên người Tô Ánh Nguyệt, nhìn Trần Minh Tân: “Gâu gâu!”
Vẻ mặt kia giống như đang nói: “Xem đi, chính là con đấy!”
Tô Ánh Nguyệt: “......”
Vẻ mặt Trần Minh Tân không chút thay đổi kéo Tô Ánh Nguyệt đứng dậy, mở cửa xe nhét cô vào trong, sau đó lập tức đóng cửa xe lại.
Mãi đến lúc anh lên xe từ bên kia, Tô Ánh Nguyệt nhìn thoáng qua Thịt Bò ngồi ở ven đường vô cùng đáng thương nhìn cô: “Còn Thịt Bò......”
Trần Minh Tân nghiêng đầu nhìn thoáng qua, thờ ơ mở miệng: “À.”
À?
Trần Minh Tân hỏi lại một câu: “Không phải nó thích chạy sao?”
Cho nên, ý của Trần Minh Tân là để Thịt Bò chạy theo ô tô?
Tô Ánh Nguyệt quay đầu nhìn Thịt Bò vẻ mặt vô tội ở ngoài cửa sổ xe, muốn mở cửa xe đi xuống ôm nó lên, kết quả Trần Minh Tân đã khởi động xe rồi.
Advertisement
Tô Ánh Nguyệt quay đầu nhìn anh: “Anh......”
Trần Minh Tân không để ý tới cô, nhưng tốc độ xe chạy chậm hơn một chút.
Đợi đến lúc xe anh dừng lại trước cổng biệt thự, Thịt Bò cũng đuổi kịp theo, chỉ là mới chạy đến phía trước xe đã ngã thẳng xuống.
Cả thân chó nằm ngã chổng vó ở đó, lưỡi chó thè ra, đầu không ngừng thở gấp, một bên còn đảo mắt nhìn Trần Minh Tân và Tô Ánh Nguyệt.
Tô Ánh Nguyệt vừa thấy buồn cười vừa thấy đáng thương, đi qua xoa xoa bụng nó, nó thoải mái đến lắc lư cái đầu.
“Xách cái này vào trước đi.” Trần Minh Tân đưa một túi rau xanh cho Tô Ánh Nguyệt, đuổi cô đi vào trong.
Mắt thấy Tô Ánh Nguyệt sắp rời khỏi, Thịt Bò liếc mắt nhìn thoáng qua Trần Minh Tân, sau đó nghiêng người nằm qua một bên, không nhìn tới anh.
Chó Collie là lão đại đứng đầu có chỉ số IQ cao nhất trong các loại chó cưng, sao có thể không nhìn ra ý tốt và ý xấu của người khác với nó được.
Trần Minh Tân thấy nó như vậy, nhíu mày duỗi tay ra, kéo kéo chân của nó, xoay cơ thể lông xù của nó lại.
Trần Minh Tân nhìn nó, giọng điệu nghiêm túc: “Tuy con và cô ấy thông minh xinh đẹp còn nóng tính giống nhau, nhưng cô ấy là vợ của ba, không được bắt nạt cô ấy, có biết không?”
“......” Hình như cảm giác được khí thế cường đại trên người Trần Minh Tân, Thịt Bò giữ vững tư thế chổng vó không dám nhúc nhích.
Trần Minh Tân nhíu mày: “Nghe không hiểu à?”
Quả nhiên chó và người không giống nhau, chó vẫn có chút ngốc hơn.
............
Buổi tối lúc sắp ăn cơm, Thịt Bò đi qua đi lại bên cạnh bàn ăn.
Tô Ánh Nguyệt rất tốt bụng mang bát của nó tới đây, đặt ở bên cạnh bàn ăn, chó cũng phải ăn bữa tối mà.
Cô để thức ăn cho chó vào cho Thịt Bò, sau khi rửa tay mới ngồi xuống trước bàn ăn bắt đầu ăn cơm.
Kết quả Thịt Bò vẫn luôn vui vẻ ăn thức ăn cho chó chỉ ngửi ngửi thức ăn cho chó hai lần, sau đó xoay người qua, đi qua đi lại trước bàn ăn.
Lượn lờ một lát lại ngồi xổm ở đó, đôi mắt nhỏ ngây thơ ngẩn ngơ nhìn chằm chằm hai người đang ăn tối.
Tô Ánh Nguyệt đúng lúc gắp một miếng thịt bò hầm, liếc mắt nhìn Thịt Bò một cái: “Muốn ăn cái này hả?”
Cô vừa mới nói xong, Thịt Bò đã nghiêng đầu qua bên trái, sau đó nghiêng đầu qua bên phải.
Tô Ánh Nguyệt ngầm hiểu ném thịt bò trong tay vào trong bát của nó, Thịt Bò lập tức cúi đầu ngậm miếng thịt bò hầm kia rồi ăn mất.
Sau khi ăn xong, lại ngoan ngoãn ngồi xổm ở đó giống như học sinh tiểu học nhìn về phía Tô Ánh Nguyệt.
Chỉ là bây giờ Thịt Bò vẫn có chút nhỏ, ăn thức ăn cho chó là được rồi, mấy món thịt khác phải cố hết sức ăn ít đi, hơn nữa trong thịt bò hầm còn bỏ thêm nguyên liệu khác, nó cũng không thể ăn quá nhiều.
Tô Ánh Nguyệt đành xem nhẹ ánh mắt chờ đợi của nó.
Thịt Bò vẫn nghiêm túc nhìn chằm chằm Tô Ánh Nguyệt, hình như nhìn ra nữ chủ nhân không định cho nó thêm miếng thịt nữa, nó cúi đầu dùng cái miệng dài đẩy đẩy bát ăn của mình, sau đó nhìn về phía Tô Ánh Nguyệt.
Ngay lúc này, Trần Minh Tân vẫn không mở miệng nói chuyện đột nhiên lên tiếng: “Thịt Bò.”
Thịt Bò nghe thấy có người gọi nó, quay đầu nhìn về phía Trần Minh Tân.
Vẻ mặt Trần Minh Tân không chút thay đổi nhìn nó: “Ăn của con đi.”
Trong giọng nói còn mang theo chút uy hiếp.
Thịt Bò ẳng ẳng một tiếng, vẻ mặt không tình nguyện cúi đầu ăn thức ăn cho chó của mình.
......
Trước khi ngủ, Tô Ánh Nguyệt nằm trên giường lấy điện thoại ra xem tin tức.
Lập tức nhìn thấy tin tức về cô và tập đoàn Tô thị, còn có của Cố Hàm Yên, vẫn được nằm ở trang nhất.
Kéo xuống dưới, lập tức nhìn thấy tiêu đề “Cấp cao của LK khen Tổng giám của Tô thị khiêm tốn ham học hỏi.....”
Vừa bấm vào xem thử, cô lập tức nhìn thấy ảnh chụp quản lý Tôn cô từng nói chuyện hợp tác, hình như là đang tham gia chương trình tài chính và kinh tế.
Ấn tượng của Tô Ánh Nguyệt với quản lý Tôn là một người rất nghiêm túc cứng nhắc, cô thật sự học được rất nhiều thứ từ ông ấy.
Nhưng mà, vào lúc quan trọng thế này, ông ấy khen cô như vậy, mục đích không cần nói cũng biết.
Tô Ánh Nguyệt lại lật xem mấy tin tức nữa, phát hiện đã có mấy nhà truyền thông chủ lưu bắt đầu phủ định mấy tin tức lúc sáng.
Giống như đang tẩy trắng thay Tô Ánh Nguyệt.
Chọn lọc từ ngữ ổn thỏa, còn dẫn đường một số đông quần chúng vây xem.
Tô Ánh Nguyệt tập trung nhìn mấy tin tức kia, có lẽ biết là cách viết của ai rồi.
Trần Minh Tân đi ra từ trong phòng tắm liền nhìn thấy dáng vẻ nghiêng đầu suy nghĩ cuộc đời của Tô Ánh Nguyệt.
Trần Minh Tân hôn một cái lên trán cô, lên tiếng hỏi cô: “Sao vậy?”
“Anh mua truyền thông tẩy trắng cho tôi à?” Tô Ánh Nguyệt quay đầu nhìn anh, vươn tay chỉ chỉ lên trán anh.
Trần Minh Tân bắt lấy tay cô, vẻ mặt lơ đễnh: “Em vốn đã rất trắng rồi.”
“......” Tô Ánh Nguyệt không nhịn được nghĩ đến trên một tiết mục giải trí, một ngôi sao nhỏ từng nói một câu: “Chúng tôi rất trắng.”
......
Thứ hai, Tô Ánh Nguyện thức dậy từ sớm đến tập đoàn Tô thị.
Tiệc chiêu đãi phóng viên ngày hôm qua xảy ra vấn đề, mọi người trong công ty đều đã biết rồi.
Tô Ánh Nguyệt vừa đến công ty đã cảm giác được thái độ của mọi người với cô có chút kỳ diệu.
Không nhiệt tình giống như lúc trước, nhưng cũng không đến mức lạnh nhạt.
Tô Ánh Nguyệt mím môi, trên mặt không có ý cười, cả người thoạt nhìn càng thêm lạnh lùng.
Cô không quay về văn phòng của mình, lập tức đi đến văn phòng của Tô Thành.
Cô đợi nửa giờ Tô Thành mới đến.
Tô Thành vào cửa nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt lập tức nhíu mày, giọng điệu nghiêm khắc ném một bài báo tới trước mặt cô: “Đây là phụ trách toàn bộ mà cháu nói à!”