Năm đó, vì Tô Yến Nhi cố ý lan truyền, rất nhiều người đều biết chuyện Tô Ánh Nguyệt sẩy thai lúc cấp ba.
Bốn năm trôi qua, mọi người đã gần như quên đi hết rồi, bây giờ lại bị nhắc tời, chính là lại đánh thức trí nhớ của vài người một lần nữa.
Tô Ánh Nguyệt vốn không biết mình lại hot lên.
Mà có hôm sau khi tan tầm, cô đi siêu thị mua đồ với Trần Minh Tân, đối diện có hai cô gái nhỏ giống học sinh cấp ba đi tới, sau khi bọn họ nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt thì ngạc nhiên kêu lên: “Chị là cô hai nhà họ Tô đó sao?”
Chị là cô hai nhà họ Tô đó sao?
Tô Ánh Nguyệt có chút nhạy cảm với những lời này, ngẩng đầu liếc mắt nhìn thoáng qua bọn họ, không quan tâm đến bọn họ, xoay người muốn rời đi.
Kết quả hai học sinh cấp ba kia lại cầm điện thoại đuổi theo, vừa đuổi theo còn vừa lẩm bẩm: “Chính là chị ấy đó, không ngờ lại nhìn thấy người thật ở đây, còn xinh đẹp hơn trong video nữa…”
Advertisement
Video gì?
Người dừng chân lại đầu tiên là Trần Minh Tân.
Anh quay đầu nhìn hai học sinh cấp ba kia.
Học sinh cấp ba thấy người đàn ông đi bên cạnh Tô Ánh Nguyệt dừng lại, khi nãy bọn họ chỉ lo nhìn Tô Ánh Nguyệt, không hề nhìn kỹ Trần Minh Tân bên cạnh.
Lúc này vừa nhìn mới phát hiện, thế nhưng lại là anh chàng đẹp trai chân dài.
“Hi…” Một cô gái trong đó cười chào hỏi anh, trong mắt tràn đầy ngạc nhiên.
Thật muốn chụp tấm ảnh lưu lại, sau này tìm chồng sẽ đi tìm theo kiểu này.
Đối với phản ứng của hai học sinh trung học, Trần Minh Tân hoàn toàn không để trong lòng, chỉ lạnh lẽo hỏi: “Video gì?”
“Ặc…” Anh đẹp trai chân dài thật lạnh lùng thật đáng sợ, hai cô gái nhỏ bị boss Trần lạnh lùng làm sợ hãi, thành thật đưa điện thoại trong tay ra: “Chính là cái này.”
Trần Minh Tân nhận lấy, mở video đang tạm dừng bên trong.
Advertisement
Trong video chính là người phụ nữ cầm bình nước suối đánh phóng viên, toát ra toàn bộ khí thế, vẻ mặt lạnh lẽo thách thức “nói tiếp đi”, không phải chính là Tô Ánh Nguyệt đứng bên cạnh anh sao.
Lúc anh nhận lấy điện thoại, Tô Ánh Nguyệt cũng dựa sát đến gần, nhìn thấy video này, cô nhíu mày: “Từ đâu ra vậy?”
Một học sinh cấp ba trong đó lập tức trả lời, ánh mắt lấp lánh, vẻ mặt sùng bái nhìn chằm chằm Tô Ánh Nguyệt: “Trên mạng đó ạ!”
Dám trực tiếp đánh phóng viên ngay tại buổi họp báo, còn vênh váo hung hăng thách “nói tiếp đi”. Thật sự ngầu khỏi phải nói.
Khó trách mọi người đều nói cách nhau ba tuổi là cách một thế hệ, Tô Ánh Nguyệt hai mươi hai tuổi cảm thấy mình không hiểu nổi trong lòng mấy cô gái nhỏ này đang nghĩ cái gì.
Cô nhất thời xúc động, ném bình nước suối đánh người, cái này có gì hay để sùng bái chứ?
Video rất ngắn, chủ yếu là cắt ra cái đoạn cô đánh người, kể cả câu gã phóng viên kia nói trước đó “Cô Tô, cô là vì bị ba làm ảnh hưởng mới sẽ…” cũng ở trong đó.
Cô là vảy ngược của anh, người khác không thể đụng vào.
Ba cô là vảy ngược của cô, người khác không thể nhắc đến.
Mi tâm của Trần Minh Tâm khẽ nhíu lại, trên mặt thoáng nặng nề, sau đó trả điện thoại lại cho học sinh cấp ba kia, xoay người nắm tay Tô Ánh Nguyệt: “Đi thôi.”
Không biết có phải ảo giác của Tô Ánh Nguyệt hay không, cô cứ cảm thấy sau khi Trần Minh Tân xem video xong, dường như không vui vẻ lắm.
Tô Ánh Nguyệt nghiêng đầu nhìn anh, chợt nghe học sinh cấp ba nói chuyện với cô lúc trước hỏi cô: “Cô Tô, chị sẽ vào giới giải trí chứ?”
Cô quay đầu lại, đối diện với khuôn mặt non nớt của cô gái nhỏ, trong mắt cô gái nhỏ đều là tò mò, không hề có ác ý.
“Tôi nghĩ, có lẽ sẽ không đâu, cuộc sống của tôi bây giờ rất tốt.” Tô Ánh Nguyệt cười cười, xoay người rời đi cùng với Trần Minh Tân.
Cô gái kia có vẻ rất hưng phấn: “A!! Chị ấy cười rồi, thật là xinh đẹp, cảm thấy hoàn toàn đánh bại nữ thần Yên rồi, làm sao đây!”
Mà một cô gái khác lặng lẽ chụp một tấm bóng lưng Tô Ánh Nguyệt và Trần Minh Tân nắm tay rời đi, sau đó chỉnh tấm ảnh này thành ảnh ghép, đăng lên facebook.
“Gặp được cô hai nhà họ Tô ở siêu thị!! Oh no, thật sự chính là nữ thần đó, da trắng chân dài! Đàn ông còn đẹp trai nữa!”
Cô ta thêm đề tài ở phía trước, hiệu quả đem lại chính là bài faceboook này vừa đăng lên đã bị người vây xem rồi.
…
Khi về nhà, Tô Ánh Nguyệt tìm cái video kia trên mạng.
Thế nhưng lại là một nhà truyền thông nổi tiếng đăng lên, lượng chia sẻ rất lớn, Tô Ánh Nguyệt hỏi Trần Minh Tân: “Anh bảo người ta làm à?”
“Không phải.” Trần Minh Tân nhìn thoáng qua màn hình, thu hồi tầm mắt, chuyển sang màn hình máy tính của mình.
Anh không có nhàm chán như vậy, đăng vợ mình lên mạng cho người khác xem.
Huống chi, tư thế đánh người của vợ anh còn xinh đẹp như thế.
Tô Ánh Nguyệt hơi ngạc nhiên, không phải Trần Minh Tân thì là ai chứ?
Cô lướt bình luận một vòng, phát hiện có một cái nói “có lẽ là phóng viên đắc tội người khác”, dường như đã đến gần với sự thật rồi.
Có thể thật sự là phòng viên kia đắc tội ngôi sao hoặc người có tiếng tăm nào đó, cho nên mới cố ý tìm người đăng đoạn video này lên.
Trần Minh Tân nhìn thoáng qua số liệu trên màn hình máy tính, nghiêng đầu nhìn Tô Ánh Nguyệt, cầm điện thoại đi ra ngoài.
Anh đứng trước cửa, nhìn Tô Ánh Nguyệt ngồi trước máy tính ở bên trong xem cái gì đó, gọi điện thoại đi: “Cho người xóa cái video trên mạng kia đi.
Nói xong, anh giống như nhớ tới cái gì đó: “Điều tra thử, là ai đăng video này lên mạng.”
Buổi hợp báo trôi qua, anh cũng đã bảo người thu xếp rồi, lại còn có người có thể lấy được video này?
Trần Minh Tân ánh mắt nặng nề, trên mặt lóe lên cảm xúc tối tăm, cầm điện thoại tìm cái video kia xem bình luận một lượt, nhìn thấy bình luận bên trên đều khen Tô Ánh Nguyệt xinh đẹp, sắc mặt càng xấu hơn.
Những người này đều nhàm chán như vậy sao? Nhận xét vợ của người khác như thế, có xinh đẹp hơn nữa cũng là của anh! Chỉ có thể là của anh thôi!
…
Mãi đến lúc ăn cơm chiều, Trần Minh Tân vẫn mang dáng vẻ u ám.
Tô Ánh Nguyệt bưng đồ ăn để lên bàn cơm giúp anh, sau đó ngoan ngoãn ngồi ở một bên, vừa len lén nhìn anh.
Thịt Bò ngửi thấy mùi thịt cũng chạy đến.
Chó Collie tầm bốn tháng tuổi vô cùng ầm ĩ, dáng vẻ như không dừng lại được dù là một giây.
Nó vừa chạy qua, đầu tiên là chạy một vòng quanh bàn ăn, sau đó lại duỗi chân trước vắt lên người Tô Ánh Nguyệt.
Trần Minh Tân liếc Thịt Bò một cái, anh nhớ Thịt Bò cũng là đực.
Anh u ám nhìn Thịt Bò, lạnh lùng lên tiếng: “Ngồi yên!”
“Hu…” Thịt Bò nhỏ đang vui vẻ lập tức ủ rũ, uất ức để hai móng vuốt nhỏ xuống, co rút về phía Tô Ánh Nguyệt, ngồi xổm ở đó, chỉ là còn tựa đầu lên trên đùi của Tô Ánh Nguyệt.
Không có cô gái nào có thể chống cự lại sự đáng yêu của động vật lông xù cả, Tô Ánh Nguyệt cảm thấy cái dáng vẻ này của nó đáng yêu chết đi được, đưa tay sờ sờ nó: “Đừng khóc, đánh là thương mắng là yêu, ba của con yêu con mà.”
Không biết có phải nghe hiểu lời nói của Tô Ánh Nguyệt hay không, Thịt Bò cọ cọ trên đùi cô, lại uất ức “hức hức” hai tiếng, ngẩng đầu nhìn Tô Ánh Nguyệt bằng đôi mắt long lanh, Tô Ánh Nguyệt chỉ cảm thấy tim cũng sắp mềm đi rồi.
Trái tim Tô Ánh Nguyệt mềm nhũn, tức nước vỡ bờ, lớn tiếng với Trần Minh Tân: “Không cho hung dữ với nó!”
Trần Minh Tân cười lạnh: “Anh không hung dữ với nó.”
Anh nói xong đứng dậy bước qua, xách Thịt Bò lên ném nó về lại phòng của chó.
Một con chó cũng muốn giành vợ với anh á? Mơ đi!