Nghe anh ta nhắc đến một đêm kia, sắc mặt Tô Ánh Nguyệt hơi thay đổi: “Im miệng!”
Mặc dù một đêm kia khiến cô và Trần Minh Tân kết duyên, trời xui đất khiến xảy ra quan hệ, nhưng cuối cùng là do bị Tô Yến Nhi hãm hại, nhắc đến trong lòng vẫn cảm thấy uất ức.
Huỳnh Tiến Dương giật mình lo lắng một chút, tháy dáng vẻ lạnh mặt của Tô Ánh Nguyệt, đáy mắt lướt qua một tia nhu hoà, giọng điệu rất thấu hiểu: “Chuyện quá khứ đã qua rồi, em cũng không cần cố ý trốn tránh, anh cũng không để ý đâu.”
Tô Ánh Nguyệt nheo mắt: “Anh có để ý hay không liên quan gì đến tôi?”
Sau đó lại cảm thấy mình không nên lãng phí thời gian với Huỳnh Tiến Dương ở đây, mặt không cảm xúc cất lời: “Trả điện thoại cho tôi.”
Huỳnh Tiến Dương lại như không nghe thấy câu nói này của cô, tiếp tục nói: “Chỉ là, em không nên gả cho anh ta một cách qua loa đại khái như vậy.”
Cô không biết cảm giác tự cho rằng mình hơn người khác của Huỳnh Tiến Dương từ đâu ra, dáng vẻ muốn lo chuyện này chuyện kia của cô, nghe giọng điệu đó dường như cảm thấy trước đây cô thích anh ta, bây giờ sẽ không thích người đàn ông khác.
Advertisement
Tô Ánh Nguyệt trào phúng lên tiếng: “Ồ? Tôi không gả cho anh ấy lẽ nào phải gả cho anh?”
Trong lòng Huỳnh Tiến Dương rung động, môi giật giật gọi tên cô: “Ánh Nguyệt…”
Tô Ánh Nguyệt thấy dáng vẻ xúc động của Huỳnh Tiến Dương, đáy lòng chỉ cảm thấy vô cùng phản cảm nhưng ngoài miệng vẫn chế nhạo: “Anh có nỡ hủy hôn ước với Tô Yến Nhi không?”
Cô dám nói như vậy, đương nhiên là biết Huỳnh Tiến Dương sẽ không.
Hôn nhân trước giờ không phải chỉ là chuyện của hai người, nhiều lúc còn là quan hệ giữa hai gia đình, càng huống hồ là hôn nhân thế gia.
Nếu Huỳnh Tiến Dương muốn huỷ bỏ hôn ước, đừng nói là nhà họ Huỳnh và nhà họ Tô, mà Tô Yến Nhi chắc chắn sẽ không đồng ý.
Huỳnh Tiến Dương nghe vậy, trong mắt lướt qua một tia sáng.
Ngay khi Tô Ánh Nguyệt cho rằng anh ta sẽ thẳng thừng phủ định thì cô lại nghe thấy Huỳnh Tiến Dương nói: “Anh biết, trong lòng em vẫn luôn có anh.”
Nghe xong lời này, Tô Ánh Nguyệt không khỏi nghĩ đến Cố Hàm Yên, không ngờ mặt Huỳnh Tiến Dương lại dày đến vậy.
Advertisement
Cô không biết rốt cuộc Huỳnh Tiến Dương đang nghĩ gì, trong lòng cô sốt ruột muốn về nhà, bình thường Trần Minh Tân gọi điện cô không nghe, anh sẽ gọi ba lần nhưng hôm nay lại chỉ gọi một lần rồi thôi, trong lòng cô có chút hốt hoảng khó hiểu.
Hít sâu một hơi, cũng không muốn lý luận không cần thiết với Huỳnh Tiến Dương: “Tuỳ anh nghĩ thế nào thì cũng trả điện thoại lại cho tôi, bây giờ tôi phải về nhà.”
Ánh mắt Huỳnh Tiến Dương rất cố chấp: “Cùng nhau ăn cơm đi.”
Tô Ánh Nguyệt không vui mím môi: “Được, anh trả điện thoại cho tôi trước đã.”
Lấy điện thoại lại trước đã, lát nữa xuống tầng rồi về thẳng luôn, cô không tin anh ta còn có thể cứng rắn kéo cô đi ăn!
“Đừng lừa anh…”
Ngoài cửa.
Sắc mặt Trần Minh Tân âm trầm đến đáng sợ.
Hai người sau đó còn nói gì, anh cảm thấy mình đã không nghe thấy gì nữa.
Anh từng nghĩ đẩy cửa đi thẳng vào giống như trước đây, tự tin không chút lo lắng đưa Tô Ánh Nguyệt đi trước mặt Huỳnh Tiến Dương.
Nhưng lần này anh phát hiện mình không làm được, hai chân như bị rót chì, nặng hàng ngàn cân.
Tôn nghiêm của anh không cho phép anh làm chuyện này.
Từ nhỏ anh đã quen dùng mánh khoé để có được thứ mình muốn, trừ việc mẹ đột nhiên qua đời khiến anh sẩy tay.
Sau ngày hôm nay, có lẽ phải thêm một điều, đó là trái tim một người phụ nữ.
Với anh mà nói, thành công không khó, anh cho rằng có được trái tim một người phụ nữ cũng sẽ không quá khó, vì anh cảm thấy mình làm đã đủ tốt.
Nhưng rất nhiều lúc, không phải bạn làm đủ tốt là có thể khiến trái tim cô ấy chỉ nghĩ đến một mình bạn.
Bàn tay đặt bên hông nắm chặt thành quyền, sau đó lại thả lỏng, cứ lặp đi lặp lại như vậy vài lần rồi anh xoay người mặt không biểu cảm rời đi.
Ra khỏi cao ốc Tô thị, bóng dáng cao lớn hoà vào màn đen đen kịt, hiện lên vẻ cô đơn, hiu quạnh vô cùng.
Ánh mắt Trần Minh Tân nhìn về phía trước, trên mặt phủ kín sương giá, âu phục màu đen trên người càng thêm vài phần lạnh lẽo cứng rắn, dường như cả người đã nhuốm dần vào thời tiết trời đông giá rét này, không thoát ra được.
Về đến xe, Thịt Bò ngồi ở vị trí phó lái, ngoan ngoãn đợi anh, thấy anh quay lại, nó nũng nịu kêu một tiếng.
Nghiêng đầu tò mò nhìn anh.
Trần Minh Tân không để ý đến nó, hai mắt nhìn thẳng phía trước.
Cắm chìa khoá, giẫm chân phanh, hộp số, nhả chân phanh rồi giẫm chân ga, động tác liền mạch, chiếc xe Bentley màu đen lao đi rất nhanh, khiến bui bay tứ tung.
Một lát sau bình tĩnh trở lại.
…
Đến khi Tô Ánh Nguyệt và Huỳnh Tiến Dương từ cao ốc Tô thị đi ra đã là chuyện của mười phút sau.
Tô Ánh Nguyệt cầm túi đi nhanh về phía trước, không thèm đếm xỉa đến Huỳnh Tiến Dương đi ngay phía sau.
Chân trước cô vừa vào thang máy, Huỳnh Tiến Dương đã vào ngay sau.
“Đừng tức giận, ăn tối xong anh sẽ trả điện thoại cho em.” Huỳnh Tiến Dương theo sau cô vào thang máy, vẻ mặt bao dung, giọng điệu ôn hoà.
Anh ta luôn biết tính tình Tô Ánh Nguyệt không tốt, nhưng tính cô càng kiêu ngạo thì lại càng khiến anh ta để tâm.
Không giống Tô Yến Nhi, anh bảo sao cô ta làm vậy, hai người ở chung quá lâu sẽ càng lúc càng vô vị.
Hơn nữa, trước đây Tô Yến Nhi đột nhiên ra nước ngoài, không thông báo với anh ta một tiếng, sau khi đến nước ngoài mới nói với anh ta.
Mà hôm nay, cô ta đột nhiên gọi điện nói muốn cuối năm cử hành hôn lễ, anh ta bỗng thấy bực bội, nghĩ đến gặp Tô Ánh Nguyệt.
Tô Ánh Nguyệt lạnh mặt, hai tay vòng trước ngực, một tay cầm túi xách, cho dù nghe thấy lời anh ta cũng làm như không nghe thấy.
“Ding…”
Cửa thang máy mở ra, Tô Ánh Nguyệt ra ngoài trước, Huỳnh Tiến Dương theo sau đi ra, điện thoại cũng vang lên.
Bước chân Tô Ánh Nguyệt bỗng dừng lại, trong mắt nhanh chóng hiện lên một tia nhanh trí, quay đầu nhìn Huỳnh Tiến Dương một cái, làm ra dáng vẻ chờ anh ta.
Huỳnh Tiến Dương thấy vậy, cười với cô một tiếng, vừa lấy điện thoại vừa đi về phía cô.
Ánh mắt Tô Ánh Nguyệt dừng trên bàn tay còn lại đang cầm điện thoại của anh ta, đợi Huỳnh Tiến Dương đến gần, Tô Ánh Nguyệt cầm lấy tay anh ra rồi cướp lại điện thoại mình.
“Ừm, anh đang ở nhà, em nghỉ ngơi đi…”
Huỳnh Tiến Dương nói chuyện với đầu kia điện thoại, bỗng thình lình cảm thấy tay mình bị một bàn tay nhỏ bé lạnh buốt mà mềm mại cầm lấy, trong lòng rung động, có phần thất thần.
Tô Ánh Nguyệt nhân lúc anh ta thất thần cướp lại điện thoại.
Câu nói vừa nãy anh ta nói cô nghe được, không cần đoán cũng biết, nhất định là Tô Yến Nhi.
Tô Ánh Nguyệt thành công cướp lại điện thoại, trào phúng nhìn Huỳnh Tiến Dương một cái, giẫm giày cao gót rời đi thật nhanh.
Đầu kia điện thoại Tô Yến Nhi nghe thấy tiếng giày cao gót thanh thuý bên phía Huỳnh Tiến Dương, cả người liền trở nên cảnh giác: “Anh ở nhà thật à? Sao em lại nghe thấy tiếng giày cao gót?”
Huỳnh Tiến Dương hơi nhíu mày, dừng một chút, mặt không đổi sắc lên tiếng: “Đang xem tivi.”
Trực giác của phụ nữ nói cho Tô Yến Nhi, có lẽ Huỳnh Tiến Dương đã lừa cô ta, trong lòng dù có chút hoảng hốt nhưng cũng không chất vấn, mà nhẹ giọng nói: “Vậy anh nghỉ ngơi sớm nhé, chú ý đến sức khoẻ, em sẽ về nhanh thôi.”