Trong gian phòng riêng của câu lạc bộ.
Trần Minh Tân dựa lưng vào thành ghế, thỉnh thoảng liếc nhìn điện thoại.
Người bên cạnh giơ cốc rượu nhìn Trần Minh Tân nói: "Tổng giám đốc Trần, tôi mời anh một cốc."
Trần Minh Tân ngước mắt thản nhiên nhìn người kia, giọng nói rõ ràng: "Sao ngài Hồng còn chưa trở lại vậy?"
"Để tôi gọi điện thoại cho ngài Hồng hỏi thử." Người kia thấy vẻ mặt Trần Minh Tân không vui thì vội vàng lấy điện thoại di động ra và đi sang một bên bắt đầu gọi điện thoại.
Gương mặt Trần Minh Tân lạnh lùng bình tĩnh, mở khóa màn hình điện thoại bấm một dãy số. Anh suy nghĩ một lát cuối cùng vẫn gọi đi.
Anh chính là bấm số điện thoại trong nhà, cũng không biết Tô Ánh Nguyệt có nghe lời anh mà tự mình về nhà hay không nữa.
Advertisement
Trước đó anh nói những lời kia không chỉ muốn thăm dò sự kiên trì của cô mà còn có một nguyên nhân nữa, trường hợp ngày hôm nay không thích hợp để cô ở lại.
Đây vốn là một cuộc Hồng Môn Yến, một mình anh tới có thể xử lý tốt, nếu dẫn theo Tô Ánh Nguyệt đên đây thì sẽ rắc rối hơn.
Ngoài mặt thì Bùi Chính Thành mở công ty đầu tư nhưng còn ngầm làm một vài kinh doanh bất hợp pháp.
Có đôi khi có người tìm tới muốn hợp tác, Bùi Chính Thành không tiện xử lý, sẽ bảo Trần Minh Tân tới làm.
Sau một lát, người gọi điện thoại cho ngài Hồng kia trở lại, trên mặt tươi cười đầy ẩn ý: "Bây giờ ngài Hồng đang có việc, có thể phải chờ lát nữa mới quay lại được."
Trần Minh Tân liếc nhìn anh ta và khẽ nhíu mày. Anh rất không thích giao tiếp với những người này, nhưng anh đã nhận lời Bùi Chính Thành nên không thể từ chối được.
Đúng vào lúc này, có người phục vụ đi qua gõ cửa.
"Thật ngại quá, tôi xin phép làm phiền một chút, đây là túi của quý cô mới vừa đi cùng với ngài Hồng." Người phục vụ cầm một túi trong tay và đi đến.
Trần Minh Tân không để ý nhiều tới lời người phục vụ nói. Vừa rồi khi Hồng Trường Sinh tới không dẫn theo bạn gái, không ngờ nửa đường thậm chí còn chưa nói được câu nào đã bỏ đi tìm gái.
Advertisement
Trần Minh Tân lại nhìn đồng hồ, bây giờ đã gần mười giờ rồi.
"Ồ, cái túi này không tệ đâu. Lần này ngài Hồng tìm được người phụ nữ giàu có à?"
Trần Minh Tân nghe vậy liền quay đầu nhìn qua. Khi anh nhìn thấy rõ cái túi xách kia, đồng tử của anh đột nhiên co lại, trên người lộ ra sự lạnh lùng.
Anh đứng dậy và bước nhanh tới, kéo người phục vụ lại, sắc mặt cực kỳ hung ác: "Hồng Trường Sinh ở đâu?"
"Ở... ở trên tầng..." Người phục vụ bị vẻ mặt hung dữ của Trần Minh Tân làm cho hoảng sợ đến mức bối rối, run lẩy bẩy chỉ tay lên trên tầng.
Anh ta còn chưa nói hết lời, Trần Minh Tân đã kéo người ra ngoài: "Phòng nào, anh dẫn tôi tới đó."
"Anh... Anh muốn làm gì? Ngài Hồng lại..." Người phục vụ bị khí thế trên người Trần Minh Tân chấn áp nhưng vẫn run rẩy muốn nói cho anh biết ngài Hồng gia không phải là người bọn họ có thể động vào được.
"Nếu bây giờ anh không dẫn tôi đi, không cần Hồng Trường Sinh làm gì anh, tôi sẽ giết anh trước." Vẻ mặt Trần Minh Tân lạnh lùng thâm hiểm nhìn anh ta, trong con ngươi hoàn toàn tăm tối.
Người phục vụ không hề nghi ngờ, nếu anh ta không dẫn người đàn ông này đi tìm Hồng Trường Sinh, người đàn ông này thật sự có thể giết chết anh ta mất.
...
Trong thang máy, Tô Ánh Nguyệt bị Hồng Trường Sinh đấm một phát vào bụng, cô đau đến mức cúi gập người, một lúc lâu cũng không động đậy.
Hồng Trường Sinh không phải là người thương hương tiếc ngọc, một cú đấm này rất mạnh.
Tô Ánh Nguyệt cảm thấy hình như hắn muốn đấm thủng bụng cô vậy, cảm giác rất đau.
Nhưng nỗi đau này cũng làm cho cô tỉnh táo hơn, trong tầm mắt có thể nhìn thấy rõ ràng hơn rất nhiều.
"Đinh..."
Cửa thang máy mở ra.
Hồng Trường Sinh kéo cô đi thẳng vào phòng.
Cả đoạn đường, Tô Ánh Nguyệt không hề chống cự lại, một là bởi vì cô đau bụng, hai là vì ở đây không có ai, cô chạy cũng chỉ uổng công.
Sau khi bị Hồng Trường Sinh ném vào phòng, cô dần dần tỉnh táo, cảm giác say cũng bị dọa cho chạy mất hơn nửa.
Sau khi Hồng Trường Sinh ném cô xuống đất liền xoay người đóng cửa.
Tô Ánh Nguyệt che môi giả vờ nôn khan vài tiếng rồi đứng lên chạy vào phòng tắm bên cạnh.
Cũng may phòng tắm không phải loại trong suốt, cô khóa trái cửa và ôm lấy bồn rửa tay nôn, còn cố ý phát ra lớn tiếng.
Hồng Trường Sinh ở bên ngoài nghe được tiếng động này thì nhướng mày, lại muốn đẩy cửa đi vào trong. Kết quả hắn phát hiện ra cửa bị khóa trái.
Hồng Trường Sinh cười lạnh: "Cô tưởng khóa cửa lại thì tôi sẽ không vào được à?"
"Ngài Hồng, ngài tạm thời đừng vào đây. Bây giờ tôi nôn ra đầy đất, trông rất khó coi, chờ tôi rửa sạch hãy vào..."
Tô Ánh Nguyệt lau mặt và nhìn dáng vẻ chật vật của mình trong gương, tim cũng muốn vọt lên tới cổ họng rồi.
Hồng Trường Sinh nghe cô nói vậy thì tưởng một đấm của mình đã dọa cho cô sợ nên cũng không nghĩ nhiều: "Nhanh lên, Hồng gia sẽ làm cho cô thoải mái, cô tắm xong thì ngoan ngoãn đi ra đi."
Bình thường hắn đã làm chuyện ép buộc phụ nữ như vậy không ít lần, phần lớn thời gian, những người phụ nữ kia đều sợ bị đánh, cho nên hắn đương nhiên cho rằng Tô Ánh Nguyệt cũng sợ bị đánh.
Tô Ánh Nguyệt nghe hắn nói vậy thì cố ý nũng nịu nói: "Được, ngài Hồng chờ một lát..."
Cô nói xong chỉ cảm thấy trong ngực nghẹn tới mức khó chịu, sau đó "ọe" một tiếng, thật sự nôn ra.
Sau khi nôn loạn một lúc, cô mới tỉnh táo hơn.
Cô nhìn quanh một vòng, phát hiện trong phòng tắm chỉ có vòi hoa sen có thể dùng làm vũ khí.
Cô tốn chút sức lực mới vặn được đầu vòi hoa sen xuống, lại dùng nước lạnh rửa mặt rồi đi tới sau cửa và mở khóa ra.
Sau đó, cô lùi sang bên cạnh, nũng nĩu nói: "Ngài Hồng có muốn vào tắm uyên ương không?"
Hồng Trường Sinh vừa nghe liền trợn tròn mắt. Không ngờ con đàn bà này lại không biết xấu hổ như vậy. Lúc này hắn mở cửa đi vào trong, nhưng sau khi bước vào lại phát hiện trong phòng tắm căn bản không có người nào.
Trong lúc Hồng Trường Sinh đang thất thần, Tô Ánh Nguyệt cầm đầu vòi hoa sen đập mạnh vào đầu của Hồng Trường Sinh.
Nhưng cô cũng không phải đập lung tung, cô đập chính là phần giao giữa gáy và cổ.
Lần trước Trần Minh Tân bị ốm, sốt, cô vô ý xem qua trên mạng thấy vị trí này có rất nhiều mạch máu và vị trí các huyệt, sau khi đánh vào đây, não sẽ bị thiếu máu trong thời gian ngắn dẫn tới hôn mê.
"Cô..." Hồng Trường Sinh chỉ kịp mở miệng nói một từ này rồi ngã xuống.
Tô Ánh Nguyệt lùi lại một bước và thở hổn hển, tim đập rất nhanh.
Anh ta thật sự hôn mê rồi sao?
Tô Ánh Nguyệt không yên tâm lại đập mạnh thêm vài cái, sau đó ngây người một lát mới hoảng hốt đi tìm đồ.
Cô kéo dây đèn bàn trên đầu giường, kết quả kéo không được, cô rút luôn cả cái đèn bàn qua, lần lượt trói tay, chân của Hồng Trường Sinh lại.
Tiếp theo cô kéo ga trải giường tới quấn kín đầu của Hồng Trường Sinh rồi buộc chặt ra sau đầu, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm, tê liệt ngồi bệt xuống đất.
Khi phát hiện trên tóc mình có dính vật bẩn do cô nôn mửa lúc trước, cô tháo dây buộc tóc xuống, đứng dậy rửa vất bẩn trên tóc.
Cô liếc nhìn Hồng Trường Sinh nằm trên mặt đất, bị cô trói tới chẳng ra hình dạng gì, bây giờ trong lòng cô vẫn còn cảm thấy sợ hãi.
Trước đó có người phục vụ nhìn thấy Hồng Trường Sinh dẫn cô lên, bây giờ cô nên xử lý thế nào? Chẳng lẽ lại trực tiếp ra ngoài sao?