Còn Trần Minh Tân, người mà Tô Ánh Nguyệt đến táng gia bại sản vì mua đồ cho anh vừa họp xong, đang trở về phòng làm việc.
Nhìn phòng làm việc không có một bóng người, anh chẳng để ý đến xung quanh nữa, vẻ mặt sa sầm, quay người lao ra ngoài.
Lúc đi ngang qua bàn thư ký, anh quay đầu hỏi: "Cô có nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt không?"
"Không ạ."
Câu trả lời của thư ký khiến cho sắc mặt của anh càng âm u hơn. Anh sải bước đến cầu thang, vẻ mặt căng cứng nhấn nút mở thang máy.
Cửa thang máy còn chưa mở hết anh đã đi thẳng vào.
Thư ký nhìn thấy cảnh tượng này, âm thầm líu lưỡi, xem ra quan hệ của tổng giám đốc và cô Tô không phải bình thường.
Advertisement
***
Tô Ánh Nguyệt mua xong đồ thì lái xe trở về, vừa bước vào tòa nhà LK tới cửa thang máy thì gặp Trần Minh Tân đi từ trong ra.
"Trần Minh Tân."
Tô Ánh Nguyệt ánh mắt sáng rực, gọi anh một tiếng. Sau đó dường như nhớ ra điều gì, cô vội giấu túi đang cầm trong tay ra sau lưng.
"Em đi đâu vậy?" Trần Minh Tân đi tới trước mặt cô, sắc mặc sa sầm.
Tô Ánh Nguyệt chớp mắt, lại cố giấu cái túi sau lưng, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Ngồi một mình trong phòng hơi nhàm chán, nên em ra ngoài dạo một vòng thôi."
Trần Minh Tân nghe vậy, híp mắt: "Em chờ anh rất chán sao?"
"Không có..." Tô Ánh Nguyệt thấy ánh mắt của anh có vẻ không vui, giọng nói bất giác nhỏ lại, có vẻ luống cuống.
Trần Minh Tân thấy cô như vậy, khẽ nhíu mày, anh bực bản thân vì nổi giận vô cớ, bèn quay người trở lại thang máy.
Tô Ánh Nguyệt ngoan ngoãn đi theo vào, lúng túng giấu cái túi sau lưng. Lúc ngẩng đầu lên thì thấy Trần Minh Tân đang đút tay vào túi quần, dáng vẻ lạnh lùng, không cảm xúc, cô đưa tay ra kéo kéo cánh tay anh.
Lập tức, anh kéo chặt cánh tay nhỏ nhắn của cô vào sát hơn.
Advertisement
Trước đây anh cũng nắm tay cô nhiều lần, nhưng không lần nào giống lần này, cô vừa có cảm giác muốn rút tay về lại vừa muốn được anh nắm tiếp như vậy.
Cô cắn môi cúi đầu nhìn đôi bàn tay đang đan vào nhau của hai người, tim đập liên hồi.
Đây chính là... cảm giác rung động sao?
***
Sau khi trở lại phòng làm việc, Trần Minh Tân nhìn thấy trên bàn có một tờ giấy, chính là tờ giấy Tô Ánh Nguyệt để lại cho anh.
Anh đọc xong, quay đầu liếc nhìn Tô Ánh Nguyệt đang yên tĩnh ngồi trên sofa chơi điện thoại, lặng lẽ cất tờ giấy đi.
Nửa tiếng sau, Trần Minh Tân đã xử lý xong công việc trong tay, anh đưa Tô Ánh Nguyệt đến Ngọc Hoàng Cung ăn trưa.
Kết quả, hai người vừa tới Ngọc Hoàng Cung đã gặp đoàn người Cố Hàm Yên.
Gần đây cô ta bận quay bộ phim Mùa hè dài nhất, Tô Ánh Nguyệt cũng đã lâu không gặp cô ta rồi.
Cô ta mặc bộ váy mẫu mới của nhãn hiệu nổi tiếng nào đó, khoác áo dáng dài, trang điểm hút mắt nổi bật thu hút ánh nhìn.
Khách đến Ngọc Hoàng Cung đa số là những người có tên tuổi trong xã hội, nên dù có khách nào là fans của Cố Hàm Yên thì bọn họ cũng rất văn minh.
Lúc Tô Ánh Nguyệt nhìn thấy Cố Hàm Yên, bất giác nắm chặt tay của Trần Minh Tân.
Trần Minh Tân không hề liếc mắt nhìn Cố Hàm Yên một lần nào, anh chỉ kéo Tô Ánh Nguyệt đi vào trong, còn Cố Hàm Yên đi ngang qua Trần Minh Tân, cũng không lên tiếng gọi anh.
Tô Ánh Nguyệt hơi kinh ngạc.
Nhưng rất nhanh cô đã hiểu rõ.
Trần Minh Tân có ý định che giấu thân phận, Cố Hàm Yên lại là nhân vật của công chúng. Nếu để người khác biết được Cố Hàm Yên quen biết Trần Minh Tân, còn chủ động chào hỏi nhau, thì đám paparazzi sẽ không bỏ qua cho Trần Minh Tân.
Nhất định bọn họ sẽ âm thầm theo dõi chụp ảnh lén, cho dù Trần Minh Tân có lòng cảnh giác đi nữa, sẽ không tập trung làm việc được, khó tránh bị đám săn tin thừa dịp đào ra được thân phận tổng giám đốc của tập đoàn LK của anh.
Nghĩ tới đây, Tô Ánh Nguyệt khẽ chau mày.
Có người ngấp nghé chồng của mình chứng minh chồng cô rất xuất sắc, nhưng nếu đối phương cũng xuất sắc như vậy, hơn nữa còn hiểu rất rõ Trần Minh Tân thì cô cũng sẽ sinh ra cảm giác lo sợ.
Mãi đến khi đã vào phòng bao rồi, Tô Ánh Nguyệt vẫn còn hơi căng thẳng.
"Em gọi món đi." Trần Minh Tân đẩy thực đơn đến trước mặt cô.
Tô Ánh Nguyệt hồi tin thần, cầm thực đơn mà không sao tập trung được. Cô lướt nhìn thực đơn sau đó tùy tiện gọi hai món rồi đẩy trở ngược lại cho Trần Minh Tân.
Trần Minh Tân liếc nhìn thực đơn, lật vài trang xong, anh hờ hững cất lời: "Em đang nghĩ gì?"
Tô Ánh Nguyệt đột nhiên ngẩng lên nhìn anh: "Em không nghĩ gì cả..."
"Em có gì muốn nói thì cứ nói ra." Trần Minh Tân cũng ngẩng đầu nhìn cô, trong ánh mắt mang theo ý... khích lệ.
Khích lệ...
Tô Ánh Nguyệt có hơi bất ngờ. Cô có chuyện gì ngại nói mà cần anh khích lệ đâu.
Thấy Tô Ánh Nguyệt mãi lâu không nói gì, Trần Minh Tân càng lúc càng chắc chắn suy đoán của bản thân.
Anh gập thực đơn trong tay lại, dựa người ra sau ghế, hai tay đan sau đầu, nhìn Tô Ánh Nguyệt chăm chú, nói: "Nếu em muốn làm nghệ sỹ, anh có thể giúp em nổi tiếng hơn cả cô ta."
Cô ta?
Tô Ánh Nguyệt ngẩn người: "Cố Hàm Yên?"
"Ừm." Trần Minh Tân gật đầu.
Tuy làm nghệ sỹ nổi tiếng xuất đầu lộ diện cũng không phải là chuyện tốt, nhưng nếu cô thực sự muốn làm anh cũng có thể nhượng bộ.
Tô Ánh Nguyệt ngẩn ra, cô chỉ là nhìn Cố Hàm Yên lâu hơn một chút thôi sao? Sao anh lại cảm thấy cô muốn làm nghệ sỹ nhỉ?
"Em không muốn làm nghệ sỹ đâu. Làm nghệ sỹ đâu có gì tốt. Chẳng có quyền riêng tư, chuyện gì cũng có thể bị đưa lên báo được..."
Cô căn bản chưa từng nghĩ tới những chuyện này.
Trần Minh Tân híp mắt lại nói: "Em có nền tảng tốt, nếu quả thuật muốn theo con đường này, em hoàn toàn có cơ hội nổi tiếng hơn bất kỳ nghệ sỹ nào khác."
Tô Ánh Nguyệt kinh ngạc, Trần Minh Tân lấy đâu ra sự kiêu ngạo này vậy?
Có điều, Tô Ánh Nguyệt vẫn rất nghiêm túc hỏi anh: "Tại sao?"
"Bởi vì em là vợ của anh." Trần Minh Tân khẽ hếch cằm, lộ vẻ kiêu căng, ngao mạn, anh nói với giọng đó là chuyện đương nhiên.
Nhưng Tô Ánh Nguyệt biết điều anh nói là thật.
Châu Âu là trung tâm kinh tế thế giới. Trần Minh Tân là ông trùm tài chính châu Âu, nói một cách khác anh chính là ông trùm tài chính thế giới.
Cho tới nay, những gì Trần Minh Tân biểu hiện ra ngoài đó là sự thần bí, nhưng xét về mọi mặt anh đúng là một người đàn ông hoàn mỹ.
Mặc dù Tô Ánh Nguyệt biết thân phận của anh, nhưng có thể là vì bình thường anh quá mức khiêm tốn, lại luôn chiều theo cô, nên cô rất ít khi nghĩ tới sự chênh lệch thân phận giữa hai người.
Đây là lần đầu tiên cô ý thức được khoảng cách thân phận của hai người.
Tự ti.
Cũng là lần đầu tiên cô có cảm giác này.
Lúc cô thích Hứa Tiến Dương, cho dù danh tiếng có bết bát nhưng cô cũng không cảm thấy quá tự ti.
Mà Trần Minh Tân lại hoàn toàn tin tưởng cô, lúc ở bên anh, trong lòng cô an yên, nhưng bây giờ cô lại sinh ra cảm giác tự ti.
Để che giấu cảm xúc trong lòng mình, Tô Ánh Nguyệt làm như không có chuyện gì, cầm cốc nước lên uống một ngụm, khẽ nói: "Vậy cũng chưa chắc, lỡ như sau này người ta nhắc tới chúng ta, chỉ nhớ anh là chồng của em, mà không nhớ tới em là vợ của anh thì sao?"
"Ồ?" Trần Minh Tân nghe vậy, đáy mắt lướt qua ý cười, khóe môi cong lên, có vẻ rất vui sướng: "Vậy thì anh đây mỏi mắt mong chờ."