Nhìn vẻ tươi cười trên mặt Trần Minh Tân, Tô Ánh Nguyệt thất thần trong chốc lát.
Anh vốn dĩ đã rất đẹp trai, chỉ là những nụ cười thật tâm lại quá ít, nhưng khi anh cười rộ lên, quả thực là rất mê người.
Suốt quá trình ăn cơm, Tô Ánh Nguyệt đều trầm mặc, không nói nhiều.
Cũng may Trần Minh Tân khi dùng bữa cũng khá nguyên tắc nên cũng không chú ý tới sự khác thường của Tô Ánh Nguyệt.
***
Ăn cơm xong, Trần Minh Tân tới phòng làm việc xử lý một số chuyện của Ngọc Hoàng Cung.
Tô Ánh Nguyệt cũng đi theo anh.
Lúc Nam Sơn nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt, anh ta nhìn cô với một ánh mắt khâm phục.
Tô Ánh Nguyệt nhíu mày: "Có ý gì?"
Advertisement
Nam Sơn cười mà không nói, bảo người mang hai ly nước lên, một ly cà phê cho Trần Minh Tân, ly nước trái cây còn lại đưa cho Tô Ánh Nguyệt.
Sau đó Nam Sơn lui ra.
Ngày đó, anh ta thấy ông chủ có vẻ rất tức giận, không ngờ hai người làm lành nhanh thế rồi...
Quả nhiên, đối với ông chủ mà nói cô Tô rất đặc biệt.
Trần Minh Tân ở trong phòng làm việc một lúc rồi đưa Tô Ánh Nguyệt đi siêu thị.
Tô Ánh Nguyệt quay đầu nhìn Trần Minh Tân đẩy xe mua hàng mà không có cảm giác gượng gạo, bất giác muốn nhìn lâu hơn.
Lúc Trần Minh Tân chọn hai miếng Thịt Bò tươi mới để vào xe mua hàng thì thấy Tô Ánh Nguyệt đang nghiêng đầu nhìn mình.
Anh nghiêng đầu nhìn cô: "Em muốn ngồi không?"
Tô Ánh Nguyệt ngẩn ra, mặt đỏ bừng: "Sao cơ ạ..."
"Em đang suy nghĩ gì?" Trần Minh Tân nhíu mày.
Vừa vặn có một người phụ nữ đẩy xe mua hàng ngang qua, con trai của chị ta đang ngồi trong giỏ xe. Chị ta nghiêng đầu qua hỏi cậu bé: "Con muốn gì? Mẹ mua cho con nhé."
"Em có suy nghĩ gì đâu." Tô Ánh Nguyệt mặt sa sầm, sau khi hiểu ý anh nói là gì, cô quay người đi chọn đồ.
Advertisement
Trần Minh Tân cũng không trêu cô nữa.
Tô Ánh Nguyệt thừa dịp anh không chú ý, khẽ đánh vào bàn tay đang đặt trên xe hàng của anh, một tay khác làm ra vẻ như đang lấy hàng trên kệ.
Không thấy mặt cũng biết vô cùng xinh đẹp.
Bữa tối không cần phải nói, đương nhiên là do Trần Minh Tân nấu rồi.
Mà Tô Ánh Nguyệt lại rất tự giác vào bếp giúp đỡ.
***
Ăn xong cơm tối, Trần Minh Tân đến phòng sách, Tô Ánh Nguyệt lại lặng lẽ ngồi ôm ipad tìm công thức làm bữa sáng trên mạng.
Thoạt nhìn có vẻ rất đơn giản.
Sau khi xem xong, Tô Ánh Nguyệt hoàn toàn không nhớ ra được cách làm, cuối cùng cô vẫn chọn cách đơn giản nhất.
Chỉ chốc lát sau, cô nghe ngoài cửa có tiếng động, liền vội vàng tắt ipad, nằm xuống giả vờ ngủ.
Trần Minh Tân đi vào, trước tiên là đến cạnh giường nhìn cô một lát, sau đó mới đi vào phòng tắm rửa mặt.
Hôm sau.
Bởi vì có việc nên Tô Ánh Nguyệt tỉnh dậy rất sớm.
Bên cạnh đã không còn ai, cô đưa tay ra sờ chỗ trống bên cạnh, ga trải giường vẫn còn ấm chứng tỏ Trần Minh Tân cũng vừa mới rời giường.
Nhưng động tác của anh quá nhẹ, đến nỗi cô cũng không phát hiện được.
Cô duỗi eo, xuống giường, nhanh chóng rửa mặt, chải đầu rồi đến phòng quần áo lựa đồ cho Trần Minh Tân.
Trước đây khi Trần Minh Tân còn ở trong căn hộ nhỏ của cô, tuy quần áo anh mặc cũng là hàng hiệu, nhưng vẫn còn kém xa những bộ đồ ở đây nhiều lắm.
Bên trong phòng quần áo của anh đều là những nhãn hiệu cao cấp.
Tô Ánh Nguyệt chọn một chiếc sơ mi màu đen, cẩn thận cài khuy măng set lên trên, sau đó lấy áo khoác và áo vest xếp ngay ngắn trên giường, xong xuôi, cô mới quay người xuống lầu.
Cô dựa theo trí nhớ ngày hôm qua chuẩn bị làm một bữa sáng đơn giản, nhưng kết quả vẫn là rán cháy vài miếng chân giò hun khói và trứng ốp la.
Cô sắp làm xong thì nghe được trên lầu có tiếng động.
Cô nhanh chóng để bữa sáng vào khay thức ăn bưng lên bàn, sau đó chạy lên lầu.
Trần Minh Tân không tập thể dục ở bên ngoài mà tập ở tầng bốn, anh có phòng tập gym riêng.
Tô Ánh Nguyệt đẩy cửa đi vào, cô đi tới trước cửa phòng tắm, gõ hai lần nói: "Em đã chuẩn bị quần áo để sẵn trên giường cho anh rồi đấy."
Tiếng nước bên trong ngừng lại, cô nghe được tiếng đáp ‘ừ’ ngắn ngủi của Trần Minh Tân, sau đó tiếng nước lại vang lên.
Tô Ánh Nguyệt thấy trong lòng hơi căng thẳng, tuy mua khuy măng sét và kẹp cà vạt đã khiến cô không còn xu dính túi nào, nhưng đối với Trần Minh Tân mà nói rốt cuộc nó cũng không đáng bao nhiêu.
Lúc nãy khi cô đi đến phòng quần áo đã cố ý xem qua khuy măng set và kẹp cà vạt của anh. Rất nhiều món đều là đồ mà cô chỉ có thể nhìn thấy trên tạp chí, lại còn là bản số lượng có hạn…
Tô Ánh Nguyệt nghĩ như vậỵ, trong lòng ủ rũ, trở lại phòng ăn, đợi Trần Minh Tân xuống lầu.
***
Trần Minh Tân đi từ phòng tắm ra, nhìn lên giường, quả nhiên thấy quần áo đã được xếp gọn gàng ngay ngắn.
Toàn màu đen.
Bây giờ cô cũng biết chiều theo ý thích của anh rồi.
Chỉ có điều, tự dưng cô đối xử tốt với anh như vậy là có ý gì sao?
Trần Minh Tân cầm quần áo chuẩn bị mặc vào, cánh tay đưa ra theo thói quen định cởi nút áo thì phát hiện cảm giác bàn tay anh vuốt phải vật gì hơi là lạ.
Anh đưa ống tay áo lên trước mặt thì thấy được khuy măng set màu đen không bắt mắt lắm. Kiểu dáng đơn giản, phóng khoáng, không có gì đặc biệt.
Trần Minh Tân nhìn chằm chằm hồi lâu, lại đột nhiên mỉm cười.
Hóa ra là vì cái này.
Tô Ánh Nguyệt ở trong phòng ăn chờ mà thấp thỏm không yên.
Ngay lúc cô đang cầm dĩa ăn nghịch thì Trần Minh Tân đi xuống, trong tay anh còn cầm theo một chiếc cà vạt.
Anh liếc nhìn về phía bàn ăn, khóe mắt lóe lên vẻ kinh ngạc rất rõ ràng.
Anh đi tới bàn ăn gọi Tô Ánh Nguyệt: "Em lại đây."
Tô Ánh Nguyệt ngoan ngoãn đứng lên đi tới, tự giác nhận luôn cà vạt trong tay anh, thắt cho anh.
Sau khi thắt xong, cô còn đang do dự có nên kẹp thêm kẹp cà vạt không thì Trần Minh Tân đã bắt lấy bàn tay cô.
Tim Tô Ánh Nguyệt nảy lên, cô rụt tay về nhưng không rút ra được.
Trần Minh Tân nắm tay cô hơi chặt, anh nhìn cô, ánh mắt sáng quắc, giọng nói trầm thấp, anh cúi đầu dựa sát vào cô, hơi thở quanh quẩn bên tai cô: "Em bỗng nhiên đối xử tốt với anh như vậy, là vì em muốn tiến vào giới giải trí nên muốn đi cửa sau sao?"
"Em không có." Cô không hề muốn tiến vào giới giải trí thật mà?
"Vậy thì vì cái gì?" Trần Minh Tân kéo mạnh cô vào lòng mình.
Anh sờ tóc của cô, lại cúi đầu hôn: "Vậy em muốn làm gì? Hay là lại làm chuyện xấu gì sợ anh tức giận à?"
Tô Ánh Nguyệt không biết nói gì: "Lẽ nào trong lòng anh, em là người như vậy sao?"
Trần Minh Tân chỉ là nhíu mày không nói, Tô Ánh Nguyệt âm thầm tự kiểm điểm.
"Em vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh." Cánh tay để trên eo cô hơi siết mạnh, Trần Minh Tân ôm cô thật chặt.
"Chỉ là … quà sinh nhật thôi." Tô Ánh Nguyệt cúi mắt, giọng nói có vẻ xấu hổ.
Cô vừa nói vừa duỗi tay ra, chơi đùa cà vạt của anh, chuẩn bị lén kẹp cà vạt cho anh.
Kết quả lại bị Trần Minh Tân phát hiện hành động mờ ám của cô, anh lấy chiếc kẹp cà vạt từ trong tay cô.
Tô Ánh Nguyệt hơi quýnh lên: "Tặng anh đó..."
Vì thế có thích hay không nói mau.
Kết quả, Trần Minh Tân chỉ nhìn một cái sau đó nhét vào tay cô: "Giúp anh."
Vì vậy rốt cuộc có thích hay không?
Tô Ánh Nguyệt mím môi, cài kẹp cà vạt lên cho anh.
Trần Minh Tân cúi đầu nhìn cô một cái, thu hết toàn bộ dáng vẻ vừa xấu hổ vừa như muốn hỏi gì đó của cô vào mắt, sau đó chỉ nói một câu: "Ăn sáng thôi."