Tô Ánh Nguyệt cũng không đi tìm Tô Thành ngay, mà đi tới phòng thư ký trước.
Trong phòng thư ký, cô quan sát một lúc, rồi chăm chú nhìn thư ký trưởng của Tô Thành.
Thư ký cũng nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt: "Chào giám đốc Tô."
Tô Ánh Nguyệt mỉm cười, lịch sự nhưng không bợ đỡ, lên tiếng hỏi: "Khi nào thì cô pha trà cho chủ tịch hội đồng quản trị?"
"Tôi đang định pha một ấm mang đến cho ngài ấy đây." Trưởng thư ký hiểu ý, sau đó thành thật trả lời.
Việc này, cô cả nhà họ Tô lúc trước cũng thường làm.
Advertisement
Rất nhiều người muốn lấy lòng ngài chủ tịch, nhưng không phải ai cô cũng tạo điều kiện cho, tuy nhiên giờ Tô Ánh Nguyệt là giám đốc dự án của công ty, còn là cháu gái ruột của Tô Thành nữa.
Dù mối quan hệ của họ cũng không hòa hợp lắm, có một số người còn nói lung tung sau lưng Tô Ánh Nguyệt, nhưng theo như cô thấy, cô cả nhà họ Tô và cô hai nhà họ Tô, ai được lòng ngài chủ tịch hơn còn chưa biết.
Tạo điều kiện cho người ta cũng là tạo điều kiện cho mình.
***
Tô Ánh Nguyệt pha bình trà mới, đi đến trước cửa phòng làm việc của Tô Thành, khẽ gõ cửa.
Một lát sau, bên trong truyền đến giọng nói uy nghiêm của Tô Thành: "Vào đi."
Tô Ánh Nguyệt một tay nâng khay, một tay mở cửa, đi vào sau đó đóng cửa lại.
Tô Thành đang ngồi bàn làm việc xem tài liệu, ông đeo kính lão, toát ra vẻ nghiêm túc khác thường.
Tô Ánh Nguyệt lặng lẽ đi đến, không lên tiếng, đặt bình trà xuống, cất trà đã nguội lạnh bên cạnh đi, thay bằng bình trà nóng.
Advertisement
Lúc này, Tô Thành mới quay đầu nhìn, ông thấy Tô Ánh Nguyệt thì cũng không ngạc nhiên, chỉ có mi tâm hơi giật giật, hỏi: "Ánh Nguyệt sao cháu lại tới đây?"
"Hai ngày trước cháu bị tai nạn xe nhẹ, dù không có gì đáng ngại nhưng bác sĩ khăng khăng bảo cháu phải ở nhà nghỉ ngơi hai ngày. Cháu cũng lo lắng sẽ có vấn đề gì đó ảnh hưởng công việc sau này nên nghe lời bác sỹ, xin nghỉ hai ngày. Sau khi đi làm lại, có lẽ sẽ rất bận, nên cháu muốn đến thăm ông, dù bận thế nào, ông cũng phải chú ý sức khỏe nhé."
Tô Ánh Nguyệt không hề nhắc tới việc Tô Nguyên Minh bắt bẻ nhằm vào cô trong cuộc họp. Cô biết Tô Thành sẽ không để ý những chuyện nhỏ nhặt đó, có khi lại thấy cô phiền.
Huống chi, muốn điều trị Tô Nguyên Minh, trước mắt cô có một cách tốt hơn.
Tô Thành nghe vậy, híp mắt nhìn Tô Ánh Nguyệt mấy giây, sau đó lên tiếng nói: "Cháu thật có lòng."
Hành động này của ông khiến Tô Ánh Nguyệt bất giác nghĩ đến Trần Minh Tân.
Khi anh giận hoặc dò xét người khác, đều thích híp mắt lại, khiến người ta không thấy rõ tâm trạng của anh, cực kỳ khó đoán, làm người ta cảm thấy hơi sợ hãi.
"Là việc cháu nên làm." Tô Ánh Nguyệt nói với giọng chân thành.
Cả đời Tô Thành đều dành cho Tô thị, người nhà họ Tô đã quen với việc khi ông làm việc thì không quan tâm đến gì khác, nên đã lâu rồi, cũng chưa có ai dặn dò ông giữ gìn sức khỏe như thế này.
Giờ nghe thấy giọng nói ân cần của Tô Ánh Nguyệt, ông cũng cảm thấy hơi xúc động.
Cho nên, vẻ mặt ông cũng trở nên dịu dàng: "Cháu ngồi đi, có chuyện gì cứ nói."
Tô Ánh Nguyệt khẽ cười ngồi xuống, cô không ngờ Tô Thành lại có dáng vẻ hòa nhã dễ gần này, là ông đang giả vờ, hay xuất phát từ nội tâm.
"Cháu nghe nói hai ngày nay ông nội đang lo lắng vì chuyện hợp đồng, nếu cần gì ở cháu, ông nội đừng khách sáo nhé, chúng ta đều là người một nhà..." Cái con khỉ!
Khi còn bé, đúng là cô đã từng coi họ là người nhà, sau khi lớn lên, hiểu chuyện, thì hoàn toàn chưa từng.
Có thể vì lời Tô Ánh Nguyệt gãi đúng chỗ ngứa của Tô Thành, nghe xong, ông chỉ khẽ nhíu mày, giống như rốt cuộc đã có người để thổ lộ, bắt đầu nói ríu rít không ngừng.
Ông không chỉ nói đến chuyện gần đây của Tô Nguyên Minh, cuối cùng còn nói: "Ông già rồi, không còn được như trước, có nhiều chuyện lúc giải quyết đều cảm thấy lực bất tòng tâm, không so được với lúc còn trẻ."
"Cả công ty đều phải dựa vào ông nội chủ trì đại cục, chỉ cần ông nội khỏe mạnh, an khang, chắc chắn sẽ đưa Tô Thị lên được một tầm cao mới."
Tô Ánh Nguyệt nói rất nghiêm túc, cô tâng bốc Tô Thành hết cái này đến cái khác, ai mà chẳng thích nghe lời khen, dù là Tô Thành cả đời oai phong trên thương trường cũng không ngoại lệ.
Tô Thành lắc đầu: "Đừng nói những lời nói suông này nữa, giải quyết ổn thỏa mọi việc, ký được hợp đồng thành công mới là chuyện chính."
Tô Ánh Nguyệt biết thế có nghĩa là ông đã đồng ý, vội lên tiếng cảm ơn: "Cháu cảm ơn ông nội."
"Đi đi."
***
Tô Ánh Nguyệt hài lòng rời khỏi văn phòng Tô Thành, cô không ngờ thật ra Tô Thành lại dễ dỗ như vậy.
Nếu trước kia cô hiểu được đạo lý này sớm thì đâu đến nỗi, giờ còn chưa biết ba bị giam ở nơi nào?
Vừa nghĩ tới ba, sắc mặt Tô Ánh Nguyệt liền trầm xuống.
Trần Minh Tân chưa có tin tức, cô cũng đã lén điều tra, nhưng chẳng có chút tiến triển nào, thời gian trôi qua quá lâu rồi, cô căn bản không thể nào tra được.
Cũng không biết là ai đã nói cho Tô Nguyên Minh biết cô tiếp nhận những hợp đồng mà ông ta đã thất bại, cô trở lại văn phòng không bao lâu thì Tô Nguyên Minh đã đến tìm.
Trải qua mấy chuyện này, Tô Nguyên Minh và Tô Ánh Nguyệt đã không còn nể mặt nhau nữa.
"Cô tưởng chủ tịch giao mấy hợp đồng kia cho cô có nghĩa là ông ấy tin tưởng năng lực của cô sao? Đừng nằm mơ, chẳng qua là ông ấy muốn biết rốt cuộc đối phương muốn đối đầu với Tô thị hay chỉ là muốn làm khó tôi mà thôi."
Tô Nguyên Minh nói xong, vẻ mặt mỉa mai khiêu khích, như đang chờ xem Tô Ánh Nguyệt tức giận trở mặt.
Tô Ánh Nguyệt liếc nhìn ông ta, thản nhiên dựa vào phía sau, nhẹ nhàng nói: "Thật sao? Tôi cũng chỉ muốn thử xem, có thể mượn cơ hội này để ông nội thấy rõ năng lực của tôi hay không?"
"Cô..." Tô Nguyên Minh châm chọc không thành, còn bị chọc ngược lại, hừ lạnh nói: "Còn trẻ thì nên thận trọng một chút thì tốt hơn."
"Vâng, phó tổng giám đốc Tô nói đúng, nhưng tôi cảm thấy, già rồi thì càng phải thận trọng một chút mới đúng, tôi nghĩ người trong công ty cũng sẽ không cho rằng bây giờ ông tới tìm tôi là để thảo luận về những hợp đồng đó đâu.”
Tô Ánh Nguyệt dứt lời, hếch cằm lên, nở một nụ cười hoàn mỹ.
Mấy ngày nay, mọi người đều thấy rõ biểu hiện của Tô Nguyên Minh. Sau khi cô đi gặp Tô Thành về, được tiếp nhận những hợp đồng mà Tô Nguyên Minh làm thất bại thì Tô Nguyên Minh lại lập tức đến tìm cô.
Chắc chắn hầu hết mọi người đều cho rằng, Tô Nguyên Minh tìm đến để gây khó dễ với Tô Ánh Nguyệt.
Cô cảm thấy mình đã bắt được nhược điểm của Tô Nguyên Minh rồi.
Ông ta như chim sợ cành cong, lúc nào cũng lo lắng Tô Thành không coi trọng ông ta nữa, không cho ông ta kế thừa công ty.
Tô Nguyên Minh nghe vậy toàn thân cứng đờ, sắc mặt u ám nói: "Cô hãy nhớ, nơi này là Tô thị!"
"Tôi từng giờ từng phút đều nhớ nơi này là Tô thị, tôi còn luôn nhớ, tôi cũng là người nhà họ Tô." Có nghĩa là, chỉ cần cô họ Tô thì Tô thị cũng có một phần của cô.
Cho dù giờ trong tay cô đã có một phần, nhưng là do ba cô để lại cho cô, chỉ cần Tô Thành bằng lòng cho cô một phần thì cô có được thêm phần đó.
Tô Nguyên Minh hiểu rõ ý cô, nên sắc mặt tối sầm lại, rồi bỗng như hiểu ra gì đó, ông ta bật cười, ám chỉ: "Rất quyết đoán, giống hệt ba cô."