Nói xong, Trần Minh Tân bước đến phía cô.
Tô Ánh Nguyệt vẫn đang tiêu hóa xem những lời anh nói ban nãy là có ý gì, thấy gương mặt âm u của anh đang tiến sát về phía mình: “Anh định làm gì?”
“Làm chuyện từng làm.”
Vừa nói xong, anh ôm chầm lấy Tô Ánh Nguyệt, bế ngang người cô lên.
“Anh thả em xuống, bây giờ em không muốn.” Hai người vừa nói chuyện như vậy, bây giờ cô không có tâm trạng.
Hơn nữa, tình trạng bây giờ của Trần Minh Tân không được ổn lắm.
Anh khiến cô cảm thấy sự nguy hiểm.
Nguy hiểm thật sự.
Advertisement
“Không đến lượt em quyết định.” Trần Minh Tân mặc cô giãy giụa, bế cô trở về phòng ngủ.
Sau đó, liền ném cô xuống giường, động tác không nhẹ nhàng chút nào.
Tô Ánh Nguyệt bị ném thấy hơi đau người, không để cô ngồi dậy, Trần Minh Tân đã đè xuống, cởi thắt lung áo tắm của cô ra, trói hai tay đang giãy loạn xạ của cô lại.
Tay không nhúc nhích được nữa, Tô Ánh Nguyệt chỉ có thể dùng chân đá anh.
“Trần Minh Tân, anh thả em ra!”
“Anh nói rồi, không đến lượt em quyết định.”
***
Sáng sớm.
Tô Ánh Nguyệt tỉnh dậy rất sớm.
Trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy róc rách.
Đang đầu óc mơ màng, bỗng Tô Ánh Nguyệt bừng tỉnh táo, khuôn mặt đang đỏ ửng bởi vừa ngủ dậy phút chốc trở nên tái nhợt.
Advertisement
Đêm qua Trần Minh Tân làm rất lâu, động tác cũng rất thô lỗ, không hề thương tiếc cô.
Ban đầu cô còn phản kháng, nhưng về sau, cô dần dần thuận theo anh.
Bởi vì ngoan ngoãn một chút, sẽ không phải chịu đau nữa.
Mãi cho đến khi cửa phòng tắm mở ra, có người bước ra ngoài, Tô Ánh Nguyệt vẫn nằm trên giường không động đậy.
Cô không dám động, bởi vừa động là đã rất đau.
Cô biết người bước ra từ trong phòng tắm là ai, vì vậy cô tiếp tục vùi đầu vào trong chăn, sau đó nhắm mắt lại, ngủ tiếp.
Cho dù có nhắm mắt lại, cô nhận ra mình không thể ngủ tiếp nữa, đôi tai bất giác nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.
Nhưng cô nghe một lúc lâu, cũng không nghe thấy tiếng động gì.
Lẽ nào Trần Minh Tân đã ra ngoài rồi?
Nghĩ vậy, Tô Ánh Nguyệt kéo chăn ra.
Cô nằm ngửa, nghiêng đầu ngủ, nên khi vừa kéo chăn ra, liền nhìn thấy Trần Minh Tân khoác áo choàng tắm, đứng ở trước giường, bất động như hồn ma.
“A!”
Tô Ánh Nguyệt hoàn toàn không có sự chuẩn bị, cô giật mình hét toáng một tiếng, đến lúc cô nhìn rõ đó là Trần Minh Tân, mới bình tĩnh lại, trở nên mạnh mẽ hơn.
Trần Minh Tân nhìn cô chằm chằm, vẻ mặt âm u. Tô Ánh Nguyệt giữ chặt chăn, không dám động đậy, cũng không dám kéo chăn trở lại.
Kết quả, Trần Minh Tân chỉ nhìn cô vài giây, rồi quay người rời đi.
Nghe thấy tiếng đóng cửa, Tô Ánh Nguyệt lại bị dọa một trận, rồi sau đó thở phào nhẹ nhõm.
Vừa nãy cô thật sự rất sợ hãi, Trần Minh Tân sẽ làm những chuyện như tối qua với cô.
Cô đột nhiên có chút ám ảnh với chuyện đó.
Căn phòng trở nên hoàn toàn yên tĩnh, cô xác định là lần này Trần Minh Tân thật sự ra ngoài rồi mới chống tay ngồi dậy rời giường.
Bước vào phòng tắm, mở vòi nước, cô nhắm mắt ngâm mình một lúc lâu, đợi đến khi cô đỡ hơn rồi, mới bước ra khỏi phòng tắm.
Phát hiện có một túi giấy đặt trên giường, Tô Ánh Nguyệt cầm lên xem, thấy trong đó là một bộ quần áo, có cả nội y.
Không nghi ngờ gì, là Trần Minh Tân cho người đem đến.
Điều này khiến Tô Ánh Nguyệt không khỏi nhớ đến lần đầu tiên cô phát sinh quan hệ với anh, anh cũng cho người chuẩn bị cho cô một bộ quần áo và nội y rất chu đáo.
Tô Ánh Nguyệt mặc quần áo mà chẳng có cảm xúc gì, sau đó cô mở cửa ra ngoài.
***
Kết quả là cô vừa đi ra, thì nhìn thấy Trần Minh Tân đang từ phía trước bước đến.
Cô dừng bước.
Anh mặc bộ vest cao cấp đặt may riêng, vẫn rất đẹp trai, cao quý, bất phàm như trước đây.
Nhưng mà, anh không giống với trước đây nữa.
Trần Minh Tân lạnh lùng nhìn cô, lời anh nói ra lại khiến cô cảm thấy đau lòng: “Tôi còn tưởng rằng em chuẩn bị chết trong phòng tắm đấy.”
Tô Ánh Nguyệt mặt mũi trắng bệch, nắm chặt tay, không nói gì.
Trần Minh Tân xoay người đi về phía phòng ăn: “Tốt nhất là em đi qua đây ăn sáng, sự nhẫn nại của tôi có giới hạn.”
Trải qua sự việc tối qua, Tô Ánh Nguyệt rất sợ Trần Minh Tân.
Cô không dám ngồi chung bàn ăn với Trần Minh Tân.
Nhưng đó đã trở thành thói quen hàng ngày.
Và cả chút may mắn mơ hồ trong lòng, cô liền bước qua.
Lúc cô tiến vào, Trần Minh Tân đã đang dùng bữa rồi.
Tuy Tô Ánh Nguyệt không muốn ăn lắm, nhưng cô vẫn ăn một ít.
Trần Minh Tân ăn xong, làm như vô tình lướt qua đĩa thức ăn của cô, thấy còn lại rất nhiều, anh không khỏi nhíu mày lại.
Sau đó, anh nói: “Xem ra hôm qua tôi vẫn chưa ra sức đủ.”
Nếu như là bình thường, đây chẳng qua chỉ là một câu nói trêu đùa cô mà thôi.
Nhưng mà, sau tối qua, nghe Trần Minh Tân nói cùng câu đó, cô chỉ cảm thấy như rơi vào hầm băng, tay chân dần trở nên lạnh lẽo.
Sự lạnh lẽo không ngừng bao trùm lấy cô.
Cô cảm thấy dù có nói gì thì cũng đều vô dụng, liền dứt khoát im lặng.
Không nghĩ đến, sự im lặng của cô dường như lại động đến dây thần kinh nào của Trần Minh Tân, anh hất mạnh đĩa đồ ăn xuống đất: “Không muốn ăn thì biến, đừng có ở đây bày sắc mặt đó cho tôi xem, bây giờ biến luôn đi!”
Khi anh nói đến chữ cuối cùng, Tô Ánh Nguyệt đứng phắt dậy đi ra ngoài.
Cô sợ mình ở đó thêm một giây nào nữa, sẽ không kìm chế nổi mà khóc mất.
Nước mắt chỉ nên để cho những người yêu thương bạn nhìn thấy thôi.
Cô không thể hiểu nổi, cô chỉ là suy nghĩ xa hơn một chút, nên tạm thời mới không muốn sinh con.
Nhưng Trần Minh Tân lại đối xử với cô như vậy, khiến cô cảm thấy mình như một tội nhân tội ác đầy trời, làm ra chuyện gì đó không thể tha thứ vậy.
Nhưng cô không cho rằng mình đã sai.
Mẹ cô qua đời vì sinh cô khó, đối với chuyện sinh con, cô vẫn luôn có cảm giác sợ hãi.
Tuy sợ hãi, nhưng cô chưa từng nghĩ đến việc sẽ không sinh con.
Cô rất thích trẻ nhỏ, hơn nữa cô hi vọng con mình có thể lớn lên mạnh khỏe trong một gia đình hạnh phúc.
Nhưng mà, mọi thứ cô muốn nói, Trần Minh Tân không hề muốn nghe, hơn nữa còn cho rằng cô là người có lỗi.