“Cạch” một tiếng.
Trần Minh Tân ngồi ở phòng ăn cũng nghe thấy tiếng Tô Ánh Nguyệt đóng cửa ra ngoài, anh ngồi đó, sắc mặt tái mét.
Không biết đã qua bao lâu, anh tức giận gạt hết mọi thứ trên bàn xuống đất.
Thức ăn chưa ăn hết và bát đĩa vỡ nằm ngổn ngang trên đất, vô cùng lộn xộn.
Ánh mắt Trần Minh Tân tối sầm, hai tay đặt ở cạnh bàn siết lại thành nắm đấm.
Một lúc sau, anh khẽ thu tay lại, cầm điện thoại quay người đi ra ngoài, vừa đi vừa gọi điện thoại: “Tiết lộ một ít chuyện Tô Yến Nhi cai nghiện ở nước ngoài cho nhà họ Huỳnh.”
***
Advertisement
Ra khỏi Ngọc Hoàng Cung, Tô Ánh Nguyệt gọi một chiếc taxi.
Nhưng sau khi lên xe, cô lại không biết phải đi đâu.
Tài xế quay đầu lại hỏi cô: “Cô muốn đi đâu?”
Tô Ánh Nguyệt hơi ngơ ra, nhìn đồng hồ trên điện thoại: “Đến Tô thị.”
May mà, cô vẫn còn có thể đi làm.
Taxi dừng lại trước Tô thị, Tô Ánh Nguyệt bước xuống xe, liền nhìn thấy Huỳnh Tiến Dương.
Anh ta đang dựa người vào xe, mặc một bộ vest màu đen, khuôn mặt có hơi hốc hác, nhưng lại hiện ra dáng vẻ cao quý của một người nhà giàu.
Lúc Tô Ánh Nguyệt nhìn thấy anh, không nhìn thẳng anh, mà lướt qua nhìn chiếc Rolls-Royce màu đen phía sau anh,cô khẽ sững sờ một lúc.
Cô quay người bước vào Tô thị.
Advertisement
Huỳnh Tiến Dương đã đứng đợi cô ở đây từ sớm, bây giờ cuối cùng cũng đợi được rồi, đương nhiên không dễ dàng để cô rời đi.
Anh đuổi theo cô, vừa nhanh lại chuẩn nắm lấy tay của cô.
Tô Ánh Nguyệt mất kiên nhẫn quay đầu nhìn anh: “Huỳnh Tiến Dương, buông tay!”
Bởi vì tối hôm qua Trần Minh Tân nhu cầu vô độ, sắc mặt Tô Ánh Nguyệt rất kém, Huỳnh Tiến Dương nghe xong cũng không buông tay cô ra, mà hỏi cô: “Vẫn chưa ăn sáng đúng không, anh đưa em đi ăn.”
Bây giờ Tô Ánh Nguyệt không còn chút sức lực để đối phó với bất kì người nào nữa, đối với sự dây dưa của Huỳnh Tiến Dương, cô càng cảm thấy phiền phức.
Cô hất mạnh tay Huỳnh Tiến Dương ra.
“Mong anh tự trọng, tôi là người đã kết hôn rồi, không muốn lôi lôi kéo kéo với người đàn ông khác ở nơi công cộng, anh không cần sĩ diện nhưng tôi cần.”
Tô Ánh Nguyệt lạnh lùng nói xong, chuẩn bị quay người rời đi.
Điều duy nhất khiến cô cảm thấy hạnh phúc là, bây giờ đã qua thời gian làm việc, nếu không lại bị người khác nhìn thấy cô và Huỳnh Tiến Dương dây dưa ở đây, vậy thì càng khó xử hơn rồi.
Tuy cây ngay không sợ chết đứng, nhưng cô không muốn có thêm những phiền phức không cần thiết.
“Tô Ánh Nguyệt!”
Một giọng nữ quen thuộc vang lên, Tô Ánh Nguyệt dừng bước, kết quả là vừa quay đầu đã nhận được một cái tát của Tô Yến Nhi.
“Tôi biết ngay là Tiến Dương sẽ không vô duyên vô cớ hủy hôn ước với tôi mà, cô đã kết hôn rồi còn dây dưa với Tiến Dương làm gì!”
Tuy Tô Yến Nhi vẫn mặc một thân đồ hiệu, nhưng những người quen biết với cô ta đều có thể nhìn ra, cô ta trang điểm không hề kĩ.
“Đối với cô mà nói thì anh ta là bảo bối, nhưng đối với tôi mà nói, anh ta không bằng một ngọn cỏ, không quản nổi người đàn ông của mình, còn trách tôi quấn lấy anh ta, người…” đàn ông của tôi còn tốt hơn anh ta vô số lần.
Những lời này bình thường cô có thể nói ra, nhưng sau chuyện tối qua, cô không dám nói ra nữa.
Tô Yến Nhi vốn không muốn nghe những lời phía sau của cô là gì, chỉ cười lạnh quay lại nhìn Huỳnh Tiến Dương: “Nghe thấy chưa, anh sống chết quấn lấy nó, nhưng trong mắt nó, anh còn không bằng một ngọn cỏ.”
“Cô im miệng!”
Lúc nghe thấy Tô Ánh Nguyệt nói câu đó, sắc mặt Huỳnh Tiến Dương đã rất khó coi rồi, bây giờ lại bị Tô Yến Nhi nói ra một lần nữa, anh ta không bình tĩnh được nữa, quát vào mặt Tô Yến Nhi.
Anh ta vẫn cứ tin trong lòng Tô Ánh Nguyệt có mình.
Mấy ngày nay Tô Yến Nhi mệt mỏi vì chuyện Huỳnh Tiến Dương hủy hôn, không ai biết cô ta thích Huỳnh Tiến Dương đến thế nào nên chuyện này là cú đả kích lớn với cô ta.
Cô ta cũng duy trì được vẻ giả tạo bình thường nữa.
“Cho dù em có im miệng, nhưng cũng không thể che đậy được sự thật Tô Ánh Nguyệt xem thường anh, anh không biết dã tâm của nó lớn như thế nào đâu, có biết tại sao đến cậu chủ của nhà họ Huỳnh mà nó cũng xem thường không? Đến cả tổng giám đốc của tập đoàn LK nó cũng đã quyến rũ được rồi! Anh có cố gắng thêm mười đời nữa, cũng không thể vượt qua anh ta!”
Tô Yến Nhi nói những lời vô cùng sắc bén, rất khó để người ta liên tưởng đến cô ta và cô cả nhà họ Tô trước kia lại với nhau.
Tuy Huỳnh Tiến Dương muốn hủy hôn với cô ta, nhưng ngay từ đầu anh đã muốn giải quyết trong hòa bình rồi.
Chỉ là vài ngày trước, khi đi ăn với bạn, anh uống nhiều rượu nên không còn tỉnh táo, đã nói hết suy nghĩ trong lòng ra, rồi bị người khác truyền ra ngoài.
Kết quả càng lúc càng bị đồn rộng, một trang báo lá cải đã lấy tin này đẻ viết bài.
Tuy đây không phải ý định ban đầu của Huỳnh Tiến Dương, nhưng anh không tìm đến mấy bên truyền thông kia, để bọn họ xóa tin đó.
Sau đó, những bên truyền thông khác cũng đã nhạy bén nắm bắt được phương hướng, tin tức Huỳnh Tiến Dương hủy hôn với Tô Yến Nhi cũng càng ngày càng nhiều người biết.
Vốn dĩ ít nhiều anh cũng cảm thấy áy náy với Tô Yến Nhi, nhưng bây giờ thấy dáng vẻ chua ngoa này của cô ta, chút áy náy đó đã biến mất không dấu vết.
Tô Ánh Nguyệt cười lạnh: “Tôi có thể quyến rũ được tổng giám đốc tập đoàn LK, cô làm được không?”
Cô không quan tâm Huỳnh Tiến Dương và Tô Yến Nhi rốt cuộc muốn làm gì, muốn làm loạn như thế nào cũng không liên quan đến cô, nhưng bọn họ ầm ĩ chuyện của họ thì thôi đi, còn lôi cô vào.
Tâm trạng của cô cũng không tốt, lời nói ra cũng có vài phần sắc sảo.
Nhưng mà, lời này đối với Huỳnh Tiến Dương mà nói, không nghi ngờ gì là một đả kích nặng nề.
Tô Ánh Nguyệt có quan hệ với tổng giám đốc LK?
“Ánh Nguyệt, em nói thật sao?” Huỳnh Tiến Dương không thèm để ý đến Tô Yến Nhi nữa, bước đến nắm lấy vai của Tô Ánh Nguyệt, nhìn cô vẻ không dám tin.
Tô Ánh Nguyệt cảm thấy bản thân mình không thể hiểu rõ được đàn ông, Trần Minh Tân như vậy, Huỳnh Tiến Dương cũng như vậy.
Cô nhớ rằng Huỳnh Tiến Dương đến tìm cô, cô đều biểu hiện rất rõ ràng là cô không thích anh ta, thậm chí còn chán ghét nhưng bây giờ anh ta trông giống như một người chồng nghe thấy tin vợ của mình ngoại tình vậy, dù có nhìn thế nào cũng cảm thấy vô cùng kì lạ.
“Quản cho tốt người đàn ông của mình vào, nếu không tôi lập tức gọi bảo vệ đến đấy.” Tô Ánh Nguyệt nhìn Huỳnh Tiến Dương rồi quay sang nhìn Tô Yến Nhi.
Tô Yến Nhi vẻ mặt dữ tợn, không nói lời nào bước đến kéo Huỳnh Tiến Dương ra: “Chúng ta nói chuyện.”
Huỳnh Tiến Dương cũng vẫn còn để ý đến sĩ diện, nên Tô Yến Nhi dễ dàng kéo anh ta ra.
Tô Ánh Nguyệt lạnh lùng không cản xúc chỉnh trang lại quần áo, ngẩng đầu lên thì thấy sắc mặt của cả Tô Yến Nhi và Huỳnh Tiến Dương đều rất khó coi.
Thấy Tô Yến Nhi kéo Huỳnh Tiến Dương định rời đi, Tô Ánh Nguyệt nói: “Đợi chút.”
“Mày còn muốn làm gì nữa!” Tô Yến Nhi quay đầu lại, tức giận nhìn Tô Ánh Nguyệt.
Có thể là bởi vì sự giả tạo đã bị bóc trần, Tô Yến Nhi cũng không buồn giả vờ nữa.
Tô Ánh Nguyệt cười khẩy bước đến phía cô ta, giơ tay lên tát Tô Yến Nhi một cái: “Cái tất này là trả cho cô.”