Nhà của Tô Ánh Nguyệt ở lầu bảy, mặc dù thị lực của An Hạ không tệ, nhưng trời cũng đã nhá nhem nên cô phán đoán hoàn toàn bằng cảm giác.
Cô chỉ có thể xác định bóng người đó là đàn ông, toàn thân mặc đồ đen, thỉnh thoảng lại ngước lên nhìn trông có vẻ rất cô đơn.
An Hạ đứng bên cửa sổ một lúc lâu mãi cho đến khi Tô Ánh Nguyệt ở bên trong gọi: "An Hạ, lại nếm thử món cá mà tớ làm này."
"Ừ, tới đây." An Hạ lại ngoảnh đầu nhìn thoáng qua bóng người dưới ánh đèn đường, cô thấy có lẽ mình đã suy nghĩ quá nhiều rồi.
Một người bận rộn như boss Trần mà lại làm những chuyện nhàm chán như vậy sao?
***
Tuy cô cũng nghĩ không thể là boss Trần, nhưng ăn cơm xong, An Hạ vẫn tìm cớ để Tô Ánh Nguyệt đi xuống lầu.
Advertisement
"Cậu đi đổ rác đi để tớ rửa chén cho."
Tô Ánh Nguyệt thấy thùng rác đã đầy nên vừa kéo bao rác ra vừa nói: "Tớ không mang chìa khóa theo đâu nên lát nữa cậu nhớ mở cửa cho tớ đấy."
"Uhm."
An Hạ cũng chỉ đáp lời chứ không quay lại.
Tô Ánh Nguyệt xách túi rác xuống lầu, trên đường đi đổ rác về thì gặp Lý Tĩnh Kỳ.
Tô Ánh Nguyệt cũng không biết mình đã làm gì mếch lòng cô ta mà vừa nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt, cô ta liền hứ một tiếng: "Đi đổ rác thôi mà cũng đi cùng nhau, show ân ái như vậy đúng là chuyện hiếm thấy trên đời, nhanh chết đấy!"
Nói xong liền vờ như vô tình hay cố ý liếc cô một cái, ném cho Tô Ánh Nguyệt một ánh mắt khinh khỉnh rồi quay ngoắt bỏ đi.
Tô Ánh Nguyệt ngẩng lên hướng về phía Lý Tĩnh Kỳ vừa nhìn lúc này, bất ngờ chạm phải một đôi mắt đen thẳm.
Là Trần Minh Tân.
Tô Ánh Nguyệt sững sờ đứng yên tại chỗ, không nhúc nhích.
Advertisement
Cô loay hoay ở đó, không biết phải làm gì.
Trần Minh Tân nhìn thẳng vào cô, chỉ một giây sau anh liền bước về phía cô.
Lúc này đang là trời đông giá rét, nhưng Trần Minh Tân vẫn chỉ mặc một bộ đồ vest đơn giản, màu đen lại càng làm anh trông nghiêm nghị hơn.
Đúng lúc này có một cơn gió thổi qua, Tô Ánh Nguyệt rùng mình kéo cổ áo lông lên che kín đến tận cằm.
Khi Trần Minh Tân đến gần, Tô Ánh Nguyệt chớp chớp đôi mắt rồi hỏi: "Tại sao anh lại ở đây?"
Sắc mặt Trần Minh Tân không chút thay đổi, anh trả lời: "Chìa khóa biệt thự rơi ở chỗ em."
Giọng nói của anh nghe thì lạnh lùng nhưng ánh mắt lại sáng rỡ khi nhìn Tô Ánh Nguyệt.
Cô đang khoác trên mình một chiếc áo lông to dày, mái tóc xoăn được buộc thành đuôi ngựa phía sau, cô rúc cằm vào bên trong cổ áo chỉ để lộ một phần gương mặt trắng trẻo, đôi mắt long lanh dưới hàng mi dài chớp chớp, có vẻ như đang rất hồi hộp.
Lúc này đây trông cô dịu dàng hơn hẳn.
Bị Trần Minh Tân nhìn chằm chằm, Tô Ánh Nguyệt bất giác nuốt nước bọt rồi mới ngập ngừng cất lời: "Vậy sao?"
Theo những gì Tô Ánh Nguyệt biết thì anh lúc nào cũng trầm ổn chứ không phải loại người sẽ đánh rơi chìa khóa biệt thự một cách bất cẩn như vậy.
Trước câu hỏi của cô, Trần Minh Tân vẫn im lặng không đáp.
Tô Ánh Nguyệt ngẫm nghĩ một chút rồi lại hỏi: "Vậy, anh tự lên tìm hay để em tìm rồi cầm xuống cho anh?"
Trần Minh Tân không trả lời thẳng vào câu hỏi mà chỉ cất bước đi trước.
Tô Ánh Nguyệt cho hai tay vào túi áo, cúi đầu đi theo phía sau nhưng cố ý duy trì khoảng cách hai bước với anh.
Trần Minh Tân khẽ ngoảnh đầu, nhìn thấy hành động ấy của cô, ánh mắt tối sầm lại nhưng anh vẫn không nói gì.
***
Hai người cứ duy trì sự im lặng như vậy trên suốt đoạn đường quay về nhà.
Tô Ánh Nguyệt đưa tay nhấn chuông, cô thấy Trần Minh Tân có vẻ hơi mất kiên nhẫn liền giải thích: "Em không mang theo chìa khóa, An Hạ đang ở trong nhà."
Trần Minh Tân vẫn im lặng chờ An Hạ mở cửa.
Khi nhìn thấy hai người một cao một thấp đứng bên ngoài, An Hạ cũng chẳng kinh ngạc gì mấy.
Có điều khi thấy Trần Minh Tân lạnh lùng, mặt không chút cảm xúc đứng đó, cô liền rùng mình theo phản xạ có điều kiện.
"Hi, sao boss Trần lại đến đây? Mau vào nhà đi." An Hạ cười cười, chào hỏi Trần Minh Tân sau đó liền lôi Tô Ánh Nguyệt đang rầu rĩ vào nhà.
Thấy An Hạ ra vẻ như chủ nhà, Trần Minh Tân chỉ lạnh lùng thờ ơ nhìn lướt qua cô ấy một cái rồi nhấc chân đi vào.
An Hạ hơi rụt cổ nhưng vẫn bất chấp đứng đó che chắn cho Tô Ánh Nguyệt.
Tuy boss Trần là một người rất đáng sợ, nhưng vì tình bạn lâu năm giữa cô và Tô Ánh Nguyệt cô vẫn phải cố gắng duy trì.
Vừa rồi cô ở trên lầu đã nhìn thấy.
Lúc nãy cô chỉ đoán mà thôi nhưng không ngờ đúng thật là Trần Minh Tân.
Thấy Tô Ánh Nguyệt tỏ vẻ mệt mỏi khi đứng bên cạnh Trần Minh Tân, cô liền nghĩ nhất định là Trần Minh Tân đã ức hiếp Tô Ánh Nguyệt. Cô đã sai lầm khi lúc trước từng nghĩ rằng Trần Minh Tân đến để làm hòa, nên muốn tạo cơ hội cho bọn họ.
Ánh Nguyệt khẽ đánh vào tay của An Hạ, lắc đầu với cô sau đó tiến lại nói với Trần Minh Tân: "Em không biết anh để nó ở đâu, anh tìm thử xem."
Nói xong, liền mở TV lên rồi kéo An Hạ ngồi xuống ghế sa lon.
Trần Minh Tân nhíu mày.
Anh bị ngó lơ sao?
Anh quay đầu lại, cau mày nhìn thoáng qua Tô Ánh Nguyệt rồi đi thẳng vào phòng ngủ, cởi áo vest ra bắt đầu thay ga trải giường.
Mặc dù Tô Ánh Nguyệt kéo An Hạ ngồi xuống xem ti vi, nhưng cô vẫn chú ý đến hành động của Trần Minh Tân.
Thấy anh đang lật giở ga trải giường liền cho là anh đang tìm chìa khóa, nên cũng chẳng suy nghĩ nhiều.
Nhưng An Hạ ngồi bên cạnh lại hỏi cô: "Anh ta tìm cái gì vậy?"
Tô Ánh Nguyệt lơ đễnh trả lời: "Chìa khóa."
“Ồ." An Hạ cẩn thận quan sát phía bên đó rồi lại hỏi: "Vậy tại sao tìm ở trên giường?"
Tô Ánh Nguyệt đột nhiên nghẹn họng, không biết nói gì.
An Hạ mỉm cười gian xảo rồi ngoảnh đầu nhìn Trần Minh Tân, cô thì thầm với Tô Ánh Nguyệt: "Lần này hai người lại cãi nhau vì chuyện gì vậy? Tớ thấy boss Trần không phải là đang tức giận thật sự, nếu không thì sẽ chẳng tự mình đến tận đây để tìm chìa khóa, mà bảo Nam Sơn đến cũng được mà.”
An Hạ nói rất có lý, nếu là bình thường, Tô Ánh Nguyệt nhất định sẽ nghe lời An Hạ, làm hòa với Trần Minh Tân trước.
Nhưng lần này không còn giống những lần trước nữa.
"Ừ." Tô Ánh Nguyệt chỉ gật đầu chứ không nói gì nhiều.
An Hạ nghĩ rằng cô đã hiểu nên vỗ vai an ủi: "Vậy hôm nay tớ về trước nhé."
"Đừng, trễ thế này rồi, cậu ngủ lại đây đi." Tô Ánh Nguyệt kéo cô ấy lại nhưng vừa ngước mắt lên thì thấy Trần Minh Tân đi tới.
Anh đã cởi áo vest ra, bên trong mặc áo mỏng phong phanh, ngay cả cúc áo cũng mở toang, tay áo xắn lên tận khuỷu tay, trông anh lúc này chẳng còn dáng vẻ lạnh lùng thường thấy nữa.
Tô Ánh Nguyệt hỏi: "Anh đã tìm được chưa?"
"Chưa." Trần Minh Tân nói, nhưng mặt thì thờ ơ liếc An Hạ, ý tứ trong đó hết sức rõ ràng.
Nhưng Tô Ánh Nguyệt cũng chẳng nhận ra, trong lòng cô chỉ nghĩ đến chuyện phải làm sao để Trần Minh Tân đi nhanh một chút: "Vậy tối nay anh..."
Trần Minh Tân nghiễm nhiên ngắt lời cô: "Tối nay anh ngủ ở đây, ga giường cũng đã thay rồi."