Đây quả thật là một chủ ý rất hay.
Nếu làm như vậy Tô Yến Nhi sẽ hoàn toàn được lợi, tất cả mọi nỗi nhục sẽ đổ hết lên Tô Ánh Nguyệt.
Tô Yến Nhi tính toán hay lắm.
Có một điều Tô Yến Nhi đoán rất đúng, quả thật cô rất muốn biết ba cô đang ở đâu.
Không chỉ là muốn, mà là rất muốn.
Nhưng mà nhiều năm như vậy cũng không có chút manh mối nào.
Nếu là lúc vừa mới về nước, có lẽ cô sẽ đồng ý mà không chút do dự nào.
Bởi vì đối với cô mà nói không có chuyện gì quan trọng bằng việc tìm được ba.
Advertisement
Nhưng bây giờ, mặc dù cô rất muốn tìm ba, nhưng làm chuyện gì cô cũng phải kiêng dè.
Bởi vì bây giờ cô không chỉ là Tô Ánh Nguyệt, mà cô còn là một người vợ.
Nghĩ đến Trần Minh Tân, vẻ mặt Tô Ánh Nguyệt trở nên ảm đạm, cô không muốn vòng vo với Tô Yến Nhi nữa.
"Cứ như vậy đi, cô chọn thời gian, tốt nhất là hôm nay, tôi sẽ tìm phóng viên tới, cô đồng ý diễn một vở kịch với tôi là được."
Tô Yến Nhi cho rằng Tô Ánh Nguyệt chắc chắn sẽ đồng ý kế hoạch của cô ta.
Tô Ánh Nguyệt gật đầu: "Ồ, để tôi suy nghĩ thêm một chút."
Tô Yến Nhi thay đổi vẻ mặt: "Cái gì? Cô còn muốn suy nghĩ?"
"Đúng đấy, chuyện thế này tôi cũng phải suy nghĩ một chút chứ!" Tô Ánh Nguyệt vẻ lười biếng, ngả người ra ghế: "Cô đi ra trước đi, tôi còn rất nhiều chuyện phải xử lý, vừa hay có thể suy nghĩ thêm."
Tô Ánh Nguyệt nói xong, lại cúi đầu xem tài liệu.
Tô Yến Nhi thấy dáng vẻ hờ hững của Tô Ánh Nguyệt nhưng mãi lâu sau mới phát hiện căn bản Tô Ánh Nguyệt không đồng ý với cô ta.
"Tô Ánh Nguyệt, cô dám chơi tôi?" Tô Yến Nhi trợn trừng mắt nhìn Tô Ánh Nguyệt, trong đôi mắt giống như có núi lửa sắp phun trào.
"Không có." Tô Ánh Nguyệt nhún nhún vai, lắc đầu nói: "Tôi không có hứng thú với cô, tôi cũng không muốn chơi cô, tôi đúng là muốn cân nhắc một chút."
Advertisement
Đúng vào lúc này, có người ở bên ngoài gõ cửa.
"Cốc cốc!"
Tiếng gõ cửa vang lên lanh lảnh, hai người không ai nói thêm gì nữa.
Tô Ánh Nguyệt đứng dậy định đi mở cửa, Tô Yến Nhi ngăn cô ngay lập tức: "Tô Ánh Nguyệt, cô nhất định phải đồng ý với tôi!"
"Tránh ra." Tô Ánh Nguyệt rất ghét giọng điệu này của Tô Yến Nhi, từ nhỏ đến lớn cô đã nghe đến phát chán rồi.
Tô Yến Nhi không tránh ra.
Tô Ánh Nguyệt cười khẩy, nhấc chân đá vào đùi của Tô Yến Nhi một cước.
"Á!"
Tô Yến Nhi bị đau nghiêng người qua một bên, Tô Ánh Nguyệt mặc kệ cô ta, đi thẳng ra mở cửa.
Người gõ cửa là An Hạ, vừa nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt, cô ấy đã hỏi: "Cậu khóa cửa làm gì?"
"Bàn chuyện." Tô Ánh Nguyệt nói xong thì mở cửa ra để An Hạ nhìn Tô Yến Nhi vẫn còn ở bên trong phòng làm việc.
An Hạ vừa nhìn thấy Tô Yến Nhi suýt chút nữa đã bật thốt lên: "Tô đê tiện".
May là cô kịp thời dừng lại.
"Có chuyện gì vào trong nói đi."
Tô Ánh Nguyệt dẫn An Hạ vào trong, mặc kệ Tố Yến Nhi vẫn còn đau chân, đang đứng với tư thế kỳ lạ.
Tô Yến Nhi thấy có người ngoài đi vào, cũng không tiện nói tiếp đề tài lúc nãy, cô ta xoay người khập khiễng đi ra ngoài.
***
Đợi đến khi Tô Yến Nhi đi ra ngoài rồi, An Hạ mới nhỏ giọng hỏi Tô Ánh Nguyệt: "Xảy ra chuyện gì?"
"Không có gì, cô ta chỉ lên cơn mà thôi." Tô Ánh Nguyệt chỉ mỉm cười, không có ý định nói rõ.
Vốn dĩ cũng không cần thiết phải nói. Cô cũng sẽ không đáp ứng yêu cầu của Tô Yến Nhi, cô đâu có khờ như vậy.
Nếu cô làm như vậy thì không chỉ hủy hoại thanh danh của bản thân mà còn hủy hoại cả Trần Minh Tân.
Cô rất cảm ơn anh đã không để ý đến chuyện trước kia của mình, vì vậy cô càng không thể để anh dính chút vết nhơ nào.
Nếu cô để cho người ở trên cao như Trần Minh Tân dính vết nhơ, vậy thì cô mang tội lớn lắm.
Tuy rằng khả năng rất lớn là cô và Trần Minh Tân không ở cùng nhau bao lâu nữa.
Có điều, mới một ngày một đêm không gặp anh, mà giờ nghĩ tới anh, lòng cô rối như tơ vò, chỉ biết vùi đầu vào công việc để làm tê liệt đầu óc.
Thế nên, cô dùng thời gian một ngày để hoàn thành công việc một ngày rưỡi mới làm xong.
***
Có thể là vì mới sáng sớm đã bị Tô Yến Nhi tìm phiền phức, nên đến chiều lúc tan làm, không ngờ trời lại bắt đầu đổ mưa.
Tô Ánh Nguyệt tăng ca thêm một tiếng rưỡi xong đi về, cô đứng dưới lầu Tô thị, nhìn màn mưa bên ngoài khẽ chau mày.
Sáng sớm ra ngoài, cô cũng không cầm theo ô, không ngờ trời sẽ mưa.
Nhưng cô phải đi ra ngoài mới bắt được taxi.
Thực sự hết cách rồi, Tô Ánh Nguyệt chỉ đành đội túi xách lên đầu chạy, dù gì cũng là về nhà, có ướt một chút cũng không sao.
Tô Ánh Nguyệt chạy đến ven đường, nhưng không có xe nào chạy tới đây.
Lúc Tô Ánh Nguyệt chờ đến sốt ruột thì một chiếc Bentley màu đen đang từ từ chạy về phía cô.
Tô Ánh Nguyệt nhìn thấy chiếc Bentley, trái tim nảy lên một cách khó hiểu.
Một giây sau, cửa sổ xe từ từ hạ xuống, lúc cô nhìn rõ người trước mặt, trong lòng không khỏi mất mát.
Thì ra không phải là Trần Minh Tân.
Là bởi vì anh lái xe Bentley màu đen, cho nên khi cô nhìn thấy xe Benley màu đen mới nhạy cảm như vậy?
Sau cửa sổ là một gương mặt vô cùng xa lạ.
Người đàn ông mặc âu phục, mang giày da thoạt nhìn rất có sức sống, hơn nữa trông khuôn mặt anh cũng rất tuấn lãng khiến người ta có cảm giác tin cậy một cách khó hiểu.
Anh không giống với Trần Minh Tân thần bí, khó đoán. Người đàn ông này thoạt nhìn giống như gió xuân, có vẻ vô cùng bình dị gần gũi.
Tuy người đàn ông này chăm sóc bản thân rất tốt nhưng Tô Ánh Nguyệt vẫn nhìn ra anh chắc hẳn ngoài ba mươi tuổi rồi.
Anh mở cửa xuống xe, che một cái ô cán dài màu đen tinh xảo, vóc người cao ráo, hình như là người miền Bắc.
Anh đi tới trước mặt Tô Ánh Nguyệt, ánh mắt thản nhiên lại cực kỳ lịch sự, đánh giá Tô Ánh Nguyệt, rồi gọi với vẻ không chắc chắn: "Cô Tô?"
Tô Ánh Nguyệt hơi kinh ngạc, giọng nói cũng mang theo vài phần nghi ngờ: "Xin chào..."
Anh nghiêng ô qua che mưa cho Tô Ánh Nguyệt, lúc này mới nói: "Lần trước tôi đã đưa cô Tô đi bệnh viện, sau đó cô gửi tin nhắn cho tôi, nhưng tôi vẫn luôn đi công tác không mang theo chiếc điện thoại kia, sau khi trở về mới thấy được tin nhắn."
Anh nói rất khéo léo, thậm chí trong giọng nói còn mang theo vẻ áy náy.
Nhưng chỉ trong chốc lát Tô Ánh Nguyệt đã nhớ ra.
Lần trước vào ngày sinh nhật của Trần Minh Tân, lúc cô trở về thì xảy ra tai nạn xe trên đường...
Dù sao cũng do cô đụng xe người ta. Sau chuyện đó cô không chỉ không bồi thường mà người ta còn phải đưa cô đến bệnh viện nữa.
Tô Ánh Nguyệt suy nghĩ một chút, hơi áy náy nói: "Anh chính là người chủ tốt bụng của chiếc xe kia?"
"Ai gặp phải chuyện như vậy, cũng sẽ đưa người bị thương đến bệnh viện." Anh mỉm cười, nụ cười khiến người khác như tắm trong gió xuân.
Tô Ánh Nguyệt bỗng thấy có hảo cảm với anh: "Tôi vẫn muốn cảm ơn anh, không ngờ hôm nay gặp được anh. Chào anh, tôi tên là Tô Ánh Nguyệt."
Anh vẫn giữ nguyên nụ cười, giơ tay ra với Tô Ánh Nguyệt: "Xin chào, tôi là Phong Hải."
Tô Ánh Nguyệt bắt tay anh.
"Cô Tô muốn đi đâu, tôi đưa cô một đoạn." Anh ngẩng đầu dáng vẻ giống như không thích trời mưa lắm, chân mày hơi nhíu lại, nhưng đã giãn ra rất nhanh.
"Nếu anh Phong cảm thấy tiện, tôi vẫn muốn mời anh một bữa cơm." Quả thật cô nên mời Phong Hải một bữa, bây giờ người tốt như anh đúng là khó gặp.
Phong Hải lại cười: "Chọn ngày không bằng đúng dịp."
Nói xong, anh hơi nghiêng người sang, ra hiệu cho cô đi về phía trước.
Anh che dù đi cùng với Tô Ánh Nguyệt đến trước xe, lịch sự mở cửa cho cô, sau khi để cô vào trước rồi, anh mới đi vòng qua chỗ ghế lái.