"Haiz!"
Ôi trời, đây là lần đầu tiên Tô Thành thở dài.
Ông ngả người ra sau ghế, vẻ mặt mệt mỏi, ông sống hơn nửa đời người, tung hoành trên thương trường bao nhiêu năm nay.
Tuy rằng không phải mọi chuyện đều thuận lợi, nhưng cũng được coi là thuận buồm xuôi gió, đương nhiên cũng không thể phủ nhận sự nỗ lực của bản thân ông.
Nhưng không ngờ người trong nhà lại không biết cố gắng như vậy.
Con trai cả mà ông vẫn luôn coi trọng lại hại chết người ta rồi bị vào tù, đến bây giờ con dâu lại dính líu đến vụ án mạng.
Lúc còn trẻ, Tô Thành cũng là người luôn hừng hực khí thế, không ngờ càng lớn tuổi lại càng khó giữ được.
Con trai không biết cố gắng, con dâu cũng là người có tâm địa độc ác, sau này không biết sẽ bị người ta lên án thế nào.
Advertisement
So với những chuyện này thì những chuyện Tô Ánh Nguyệt làm chẳng có lý gì mà không tha thứ cho cô được.
Dính đến án mạng, ngồi tù, đây là muốn Tô Thành ông mất hết sĩ diện mà.
Tô Thành nghĩ đến đây, thở dài thườn thượt: "Không biết cố gắng!"
"Sao thím lại là người như vậy được, ông nội, có khi nào trong chuyện này có hiểu lầm gì không?" Tô Ánh Nguyệt cân nhắc nhỏ giọng hỏi ông.
"Cảnh sát đã thể hiện thái độ rõ ràng trước mặt ông rồi, còn có hiểu lầm gì nữa, ông đúng mà không còn mặt mũi nào."
Tô Thành nói xong, trợn mắt, mặt tái mét.
Nghe ông nói xong, Tô Ánh Nguyệt cúi mắt xuống, không hỏi gì nữa.
Xem ra Dương Linh đúng là có liên quan đến chuyện này.
Rốt cuộc động cơ của Dương Linh là gì?
Tô Ánh Nguyệt không thể hiểu được.
Advertisement
Lúc đó, cảnh sát nói tìm thấy thi thể của Từ Du Nhiên ở ký túc xá nhân viên, nói cách khác Từ Du Nhiên chính là nhân viên làm việc tại khu du lịch suối nước nóng đó.
Một cô gái làm nhân viên ở khu du lịch suối nước nóng thì có liên quan gì đến một bà chủ nhà giàu chứ?
Trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ nào đó nhưng nhất thời lại không nghĩ ra được manh mối, Tô Ánh Nguyệt cảm thấy vô cùng lo lắng.
Cô phải suy nghĩ thật kỹ mới được.
"Ông nội, ông đừng quá tức giận, sức khỏe quan trọng, cả công ty còn cần ông chủ trì đại cục, có chuyện gì con có thể giúp được thì chỉ cần ông nói một tiếng, con nhất định sẽ cố gắng hết sức "
Tô Ánh Nguyệt lại nói mấy câu dễ nghe dỗ dành Tô Thành, sau đó đi ra ngoài.
***
Sau khi trở lại phòng làm việc của mình, cô mới bắt đầu suy nghĩ đầu đuôi chuyện này.
Từ Du Nhiên và Dương Linh rõ ràng không có mối quan hệ lợi ích trực tiếp.
Mà Tô Ánh Nguyệt biết được, mối quan hệ giữa bọn họ còn phải lật lại chuyện Từ Du Nhiên vu khống Tô Ánh Nguyệt từng phá thai bốn năm về trước.
Giấy cam kết phá thai mà cô ta đưa ra là thật, và cả bức ảnh Tô Ánh Nguyệt đến khoa phụ sản cũng là thật.
Năm đó cô thật sự có đến khoa phụ sản, bởi vì kinh nguyệt của cô không đều, cho nên mới đi khám, không ngờ bị người ta chụp lại được, và lợi dụng.
Nhưng chuyện này cũng có thể hiểu được, vì khi đó Tô Yến Nhi trăm phương ngàn kế muốn đối phó cô.
Khi đó Từ Du Nhiên vừa chuyển vào lớp không lâu, ngồi trong một góc lại không thích nói chuyện, tuyệt đối không muốn người khác chú ý đến.
Chính bởi vì chuyện đó được truyền ra từ một người luôn ít nói như Từ Du Nhiên, lại thêm ảnh chụp và giấy cam kết phá thai nên mọi người đều rất tin.
Thêm nữa, Tô Ánh Nguyệt lúc đó còn là hoa khôi học đường, bị nhiều cô gái khác ghen ghét đố kỵ.
Dư luận có thể nhấn chìm sự thật.
Rõ ràng là một chuyện chưa được chứng thực, nhưng càng đồn thì lại càng thành thật.
Sau đó tất cả mọi người đều tin, cô đi đến đâu cũng bị người ta chỉ trỏ.
Cuối cùng, Tô Thành càng ngày càng ghét cô, cho cô một tấm thẻ ngân hang rồi đẩy cô ra nước ngoài, không quan tâm đến cô nữa.
Bốn năm sau, cô không cam lòng trở về.
Tô Ánh Nguyệt day day huyệt Thái Dương, nhớ lại vẻ mặt của Từ Du Nhiên lúc gặp ở suối nước nóng.
Khi đó cô không nhận ra cô ta.
Không biết vì sao, lúc tưởng Tô Ánh Nguyệt nhận ra mình, Từ Du Nhiên rất vui mừng.
Tô Ánh Nguyệt không hiểu lắm.
Đúng lúc này An Hạ đi đến.
An Hạ vừa vào đã hỏi cô: "Cậu lại đến cục cảnh sát à, không sao chứ?"
Tô Ánh Nguyệt lắc đầu: "Tớ không sao."
Cô im lặng một lát, hỏi An Hạ: "Đúng rồi, cậu hiểu Từ Du Nhiên bao nhiêu?"
"Cô ta à." An Hạ nghe Tô Ánh Nguyệt hỏi vậy, lập tức nhớ lại.
Sau khi nhớ lại ký ức ngắn ngủi, cô ấy lắc đầu nói: "Tớ cũng không rõ lắm chuyện của cô ta, chỉ biết lúc ấy cô ta không thi đại học nên bỏ học."
Tô Ánh Nguyệt vô cùng kinh ngạc: "Vì sao? Tớ nhớ lúc đó thành tích của cô ta không tệ lắm, luôn đứng top đầu khóa mình mà."
Thành tích của Từ Du Nhiên tốt thế, sao lại không thi đại học chứ?
"Không ai biết cả, lúc ấy trong lớp không có ai chơi thân với cô ta cả." An Hạ nói tới đây, nở nụ cười: "Nhưng lúc cô ta vu oan cho cậu, thì lại có nhiều người tin cô ta."
An Hạ nói xong thì cười khẩy một tiếng: "Tớ thấy là do những người đó ghen tỵ với cậu."
Tô Ánh Nguyệt ngẩng đầu nhìn An Hạ, cô phát hiện An Hạ vẫn không thay đổi từ khi họ quen nhau.
Cho đến bây giờ cô vẫn không hiểu vì sao Tô Yến Nhi lại hận cô như vậy.
Từ nhỏ Tô Yến Nhi được nhận sự chú ý hơn cô, cũng tài giỏi hơn cô.
Nhưng Tô Yến Nhi lại đối phó cô khắp nơi, ngay cả lúc cô muốn tìm cơ hội nói lời tạm biệt với An Hạ cũng bị Tô Yến Nhi ngăn cản.
Cô còn nhớ rõ dáng vẻ kiêu căng của Tô Yến Nhi lúc ấy: "Sớm cút ra nước ngoài đi, tốt nhất cả đời đừng trở về, mày chỉ có tên trong dòng họ mà thôi, chứ đừng mơ tưởng lấy được tài sản gì từ nhà họ Tô, mày muốn liên lạc với người bạn kia đúng không? Tao thật sự rất tò mò, người như mày mà cũng có bạn bè à, tốt nhất là đừng liên lạc với người đó, nếu không thì tao không chắc sẽ làm gì đâu…"
Tô Yến Nhi hận cô đến mức nào, cô ta khiến Tô Ánh Nguyệt không có chỗ đứng trong nhà họ Tô, ngay cả người bạn duy nhất của Tô Ánh Nguyệt là An Hạ, cũng không cho cô liên lạc.
Cô ta muốn ép Tô Ánh Nguyệt không còn gì cả.
Nhớ lại những chuyện này, Tô Ánh Nguyệt cảm thấy kỳ lạ, rốt cuộc cô đã làm gì khiến Tô Yến Nhi đố kỵ như vậy, chèn ép cô không chừa đường lui!
Nhớ lại chuyện cũ, Tô Ánh Nguyệt mỉm cười nói: "Tớ có gì tốt mà ghen tỵ, thanh danh tan nát."
"Cậu xinh đẹp." An Hạ ngồi đối diện cô, chống cằm nhìn cô.
Tô Ánh Nguyệt nghe vậy, ngẩng lên nhìn cô ấy, đưa tay nhéo má An Hạ: "Cậu cũng xinh đẹp, nếu không thì vì sao Bùi Chính Thành muốn theo đuổi cậu chứ."
"Đừng nói mò." An Hạ đẩy tay Tô Ánh Nguyệt ra, nghiêng qua một bên, ngại ngùng xấu hổ.
Tô Ánh Nguyệt cười cười, không nói gì nữa. Bùi Chính Thành đối xử với An Hạ khác với những người khác, cô là người ngoài cuộc nên nhìn rất rõ ràng. Nhưng An Hạ có cảm nhận được không thì cô không biết.
Dù sao là bạn bè, cô cũng chỉ làm đến mức này thôi, quyết định cuối cùng thế nào là chuyện của An Hạ.
Tô Ánh Nguyệt lắc đầu, giả vờ như chưa nói câu đó, vẻ mặt nghiêm túc: "Không có nói mò, An Hạ rất xinh đẹp."
Nói xong lại bổ sung một câu: "Bùi Chính Thành rất có mắt nhìn."
"Tô Ánh Nguyệt!"
"Haiz, muốn tan làm quá đi."