Tô Ánh Nguyệt bị thứ nóng bỏng nắm trong tay mình làm giật mình, muốn rụt tay về nhưng không rụt được, bởi vì tay cô đang bị tay Trần Minh Tân ấn chặt ở đó.
Tô Ánh Nguyệt tuy biết chuyện giữa nam nữ là như ra sao, nhưng trước giờ cô chưa từng to gan chạm vào thứ đó bao giờ.
Tô Ánh Nguyệt gấp đến nỗi muốn khóc: “Anh mau bỏ tay ra.”
Trần Minh Tân không những không buông tay, mà ngược lại nắm tay cô động hai cái, hơi thở loạn cả lên.
Nhưng lại ra vẻ đạo mạo mà nói: “Tôi là một người tuyệt đối trung thành với hôn nhân, nhưng nhu cầu sinh lý, bức lâu quá sẽ hại thân, tôi nghĩ, em cũng không nhẫn tâm, tôi có thể không động vào em, chỉ cần em dùng tay giúp tôi…”
Thực ra, đối với anh mà nói, không có chuyện gì anh không khống chế được.
Chỉ là, có thể xé đi bộ mặt lạnh nhạt thường ngày của cô, để cô lộ ra một mặt sợ hãi yếu ớt khác, cũng là một chuyện khiến anh thích thú.
Huống hồ, thân thể của anh cũng không hề ghét sự đụng chạm của cô.
Advertisement
Trung thành với hôn nhân, hại thân, dùng tay,…
Mấy từ không hề liên quan gì đến nhau, bị anh ghép lại, biến thành một lí do để cô không thể không giúp anh.
Tô Ánh Nguyệt tim đập vô cùng nhanh, hận không thể trốn đi.
Ngày hôm sau.
Lúc Tô Ánh Nguyệt tỉnh dậy, bên cạnh đã không thấy người nằm đó nữa.
Cô có thể nghe được âm thanh nhỏ vọng ra từ bếp.
Cô rời giường, hai chân vừa chạm xuống đất, đã đối mặt với người đàn ông đang làm ấm sữa ở bên kia.
Tô Ánh Nguyệt nghĩ đến chuyện hôm qua, trừng anh một cái, ôm quần áo vào phòng tắm, đập cửa cái mạnh.
Khóe miệng của Trần Minh Tân vẽ lên nét cười, vui vẻ bật bếp, chuẩn bị chiên thịt muối.
Trong phòng tắm, Tô Ánh Nguyệt nóng nảy mà nắm tóc, miệng lẩm bẩm: “Đồ đàn ông chết tiệt, đồ háo sắc không biết xấu hổ!”
Advertisement
Chỉ cần nghĩ đến chuyện tối hôm qua, anh kéo tay cô vào phòng tắm giúp cô rửa đi thứ màu trắng đục, cô liền nhịn không được mà mở vòi nước rửa lại mấy lần.
Rất lâu sau, Tô Ánh Nguyệt vẫn chưa ra.
Trần Minh Tân đến gõ cửa: “Bữa sáng đã xong rồi, em mau ra ngoài ăn, hôm nay là thứ hai, tôi phải đến công ty sớm, lát nữa phải đi rồi.”
Nói xong, bên trong lại không thấy có âm thanh nào, một tia nặng nề lướt qua đôi mắt của Trần Minh Tân, chẳng lẽ vẫn giận chuyện hôm qua?
Kết quả, giây sau, cửa phòng tắm bỗng bật mở, Tô Ánh Nguyệt đầu bù tóc rối hỏi anh: “Hôm nay thứ hai?”
Mắt Trần Minh Tân lướt qua tóc cô một giây, sau đó trả lời: “Đúng.”
“Rầm!”
Cửa phòng tắm bị đóng lại, nghe thấy âm thanh phát ra trong phòng tắm, không đến mười phút sau, cửa lại được mở ra một lần nữa, lần này Tô Ánh Nguyệt dung mạo đàng hoàng, nghiêm túc giống như đi tham gia tiệc vậy.
Trần Minh Tân nhấc mày: “Sắp đi dự tiệc à?”
“Không, hôm nay tôi bắt đầu đến công ty thực tập.” Tô Ánh Nguyệt không biểu cảm mà ngồi vào bàn ăn.
Trần Minh Tân dừng động tác: “Đến Tô thị?”
Tô Ánh Nguyệt ngẩng đầu nhìn anh một cái, dùng ánh mắt nói với anh, anh đang phí lời à.
Trần Minh Tân cũng không ngại, tự nói: “Xe của bạn tôi sửa xong rồi, tôi đưa em đến công ty.”
“Không cần.” Tô Ánh Nguyệt từ chối luôn.
Sau đó mau chóng ăn xong bữa sáng, nhấc túi lên chuẩn bị ra ngoài, nhưng lại bị Trần Minh Tân chặn ở cửa: “Ăn xong đi luôn thế à?”
“Chẳng lẽ còn phải trả tiền bữa sáng sao?” Trong lòng Tô Ánh Nguyệt đang tức sẵn, ngữ khí hơi nặng.
Trần Minh Tân bỗng nắm lấy gương mặt cô, cho cô một nụ hôn sâu kiểu Pháp.
Nụ hôn kết thúc, anh ý vị ngẩng đầu: “Nụ hôn chào buổi sáng và hôn tạm biệt.”
“…”
Lời của anh thành công làm Tô Ánh Nguyệt mắc nghẹn, tất cả khí thế bỗng chốc bay biến hết, sắc mặt hồng rồi lại đỏ, cuối cùng chỉ rặn ra được một câu: “Anh biết tôi mất bao nhiêu phút để bôi son không?”
Trần Minh Tân như chưa nghe gì, cong môi nói: “Mai vẫn dùng loại này đi, vị rất được.”
Nghĩ một chút, lại bổ sung một câu: “Rất ngọt.”
Gương mặt Tô Ánh Nguyệt đỏ bừng, đẩy mạnh anh ra, đeo giày cao gót bước nhanh đi, giống như một con hồng hạc có thể chuẩn bị bay bất cứ lúc nào.
Trần Minh Tân sờ sờ môi mình, trong mắt hiện lên vẻ thích thú, đúng là càng lúc càng thú vị.
8 giờ 45 phút, trước cửa lớn Tô thị.
Tô Ánh Nguyệt vừa xuất hiện, đã thu hút được ánh mắt của rất nhiều người.
Chuyện bốn năm trước náo loạn lớn, người biết chuyện rất nhiều, huống hồ là nhân viên của Tô thị.
“Cô gái ấy đẹp quá? Là ai vậy?”
“Cô không biết à, đây là cô hai, em họ của cô Yến Nhi, vừa mới từ nước ngoài về.
“Chẳng trách xinh đẹp như vậy, đến công ty thực tập sao? Chắc rất giỏi nhỉ?”
“Xí! Cô ta chẳng giỏi giang gì, đừng nhìn cái vẻ ngoài xinh đẹp của cô ta, năm đó là vì…mới phải ra nước ngoài đó…cô tưởng cô ta ra nước ngoài đào tạo à, là vì nhà họ Tô sợ cô ta ở thành phố Vân Châu làm mất mặt nhà họ Tô…”
“Nhìn không ra, cô ta lại là loại phụ nữ này…”
“…”
Với những lời kiểu này, Tô Ánh Nguyệt đã miễn dịch rồi, cô quay đầu lạnh lùng mà lườm một cái về phía đó.
Hai nhân viên vệ sinh đang nói to nói nhỏ giống như không có việc gì vậy, ai làm việc nấy.
“Ánh Nguyệt.”
Giọng Tô Yến Nhi từ phía sau truyền tới, Tô Ánh Nguyệt mím môi, rồi mới quay đầu lại.
Nhận ra người đến không chỉ có một mình Tô Yến Nhi, còn có ông nội.
Tô Ánh Nguyệt đi tới, bình tĩnh nói: “Chào ông nội.”
Tô Thành đánh giá cô một chút, dường như có chút không hài lòng, cũng không biết là đang không hài lòng cái gì, chỉ không lạnh không nhạt mà nói một câu: “Hai đứa đi theo ông.”
Tô Ánh Nguyệt và Tô Yến Nhi ở đằng sau sánh vai bước đi, Tô Yến Nhi quay đầu nhìn cô, dùng âm thanh chỉ hai người nghe được nói: “Ánh Nguyệt đi làm cũng phải mặc thế này, thật là thích chưng diện.”
Tô Ánh Nguyệt cười lạnh: “Chị họ chị nói gì vậy, đồ tôi đang mặc trên người rẻ hơn chị nhiều, phụ nữ ai cũng yêu thích cái đẹp, tôi xem như chị đang khen tôi vậy.”
Tô Yến Nhi nghiêm mặt, quay đầu không nói nữa.
Cho đến khi vào văn phòng của Tô Thành, hai người cũng không nói chuyện thêm một câu nào.
“Yến Nhi, Ánh Nguyệt không biết gì, phải để cháu phải lo lắng rồi, công việc của nó, cứ để cho cháu sắp xếp là được.”
Tô Thành nói xong, lại quay đầu nhìn Tô Ánh Nguyệt, sắc mặt đang dịu dàng trở nên lạnh lẽo hơn: “Học hỏi chị họ cháu cho tốt, cháu nên có quy tắc một chút, nếu không thì sau này đừng mong vào được Tô thị!”
“Biết rồi ạ, ông nội.”
Tô Ánh Nguyệt cụp mắt, đáy mắt không che lấp được sự trào phúng.
Tô Thành nếu đã tin tưởng Tô Yến Nhi như vậy, vậy thì đến lúc đó đừng quá mà thất vọng.
Tô Yến Nhi có thể nghĩ đủ mọi cách để bôi nhọ cô, vậy thì, cô hoàn toàn có thể đối chọi lại.
Ra khỏi phòng làm việc.
Tô Yến Nhi nở nụ cười dịu dàng, chỉ là nụ cười này là để cho người khác nhìn: “Ánh Nguyệt muốn đến bộ phận nào? Hay là đến bộ phận đối ngoại đi, gần đây công ty có hợp tác với nhà họ Phan, cậu Phan lại vẫn luôn yêu thích em.”
Phan Viết Huy! Cô còn đang bực vì không được tìm anh ta tính sổ đây.
Tô Yến Nhi không đợi cô nói, lại mở miệng: “Nếu em đã không có phản ứng gì, chắc cũng rất hài lòng với chức vụ này, chị đi sắp xếp bây giờ đây.”