Căn phòng nơi vào khoảng lặng kỳ dị.
Ánh mắt của Trần Minh Tân hơi lóe sáng, môi mím chặt, cứ nhìn chăm chú Tô Ánh Nguyệt vài giây, sau đó quay mặt đi: “Gặp người rất quan trọng.”
Tô Ánh Nguyệt nghe thấy thế, mắt cũng không chớp, ngữ khí hơi run lên: “Ở cùng Cố Hàm Yên?”
Đối mặt với sự tra hỏi của Tô Ánh Nguyệt, Trần Minh Tân hơi nhíu mày, lạnh nhạt nói: “Phải.”
“Cả ngày?”
“Ừm.”
Tô Ánh Nguyệt hỏi một câu, Trần Minh Tân trả lời một câu.
Thần sắc trên mặt không thể thành thật hơn, hình như, mặc kệ cô hỏi cái gì thì anh cũng sẽ lựa chọn trả lời.
Thế nhưng cô lại không tiếp tục hỏi nữa, rõ ràng người nên giải thích phải là anh, tại sao cứ phải để cô hỏi?
Advertisement
Tô Ánh Nguyệt siết chặt bàn tay lại, cô tin, lấy tâm tư cẩn mật của Trần Minh Tử chắc chắn biết cô muốn hỏi nhất là điều gì.
Anh và Cố Hàm Yên cùng nhau gặp ai? Là người rất quan trọng sao? Có phải người nắm quyền hiện nay của gia tộc Mogwynn đó không, Trần Minh Tân và người đó có quan hệ gì?
Tô Ánh Nguyệt híp mắt lại, thần sắc có chút mệt mỏi: “Ừm, em buồn ngủ rồi, em muốn đi ngủ.”
Sự thông minh, nhìn xa trông rộng của Trần Minh Tân được tất cả mọi người nhìn thấy và công nhận, nhưng thái độ của anh rõ ràng chính là không muốn để có biết bọn họ đi gặp ai.
Nói xong, cô đi đến cạnh giường, bò lên, đắp chăn rồi nhắm mắt lại.
Cô tưởng rằng bản thân sẽ mất ngủ, có thể sẽ không ngủ được nhưng cô không ngờ, cô nằm chưa được bao lâu thì đã ngủ mất.
...
Ngày hôm sau, lúc Tô Ánh Nguyệt tỉnh lại thì mặt trời đã lên cao rồi.
Lúc cô vén chăn để rời giường thì vô tình quay đầu lại, phát hiện trên giường có vết máu.
Hừm...
Sắc mặt của Tô Ánh Nguyệt hơi cuống, tính toán thời gian, hình như đã đến tháng rồi.
Cô vội vàng đi vào nhà vệ sinh, lúc đi ra thì gỡ ga giường cũ ra, thay cái mới lên.
“Thức dậy rồi?”
Advertisement
Trần Minh Tân lúc này lại bước vào, nhìn thấy cô đang thay ga giường, ánh mắt hơi lóe lên, rất nhanh hiểu ra cái gì đó.
“Ừm.” Tô Ánh Nguyệt ôm ga giường, có chút ngại ngùng nhìn anh, tóm lại cứ cảm thấy Trần Minh Tân hình như biết cô làm cái gì với chiếc ga giường...
“Đi xuống ăn sáng đi.” Trần Minh Tân biết cô không tự nhiên, nhắc cô xong thì quay người rời đi.
Tô Ánh Nguyệt thở phào, ôm chiếc ga giường vào phòng tắm, sau khi giặt sạch vết máu mới đem ga giường vứt vào trong mặt giặt.
Lúc cô xuống lầu, Trần Minh Tân đang nghe điện thoại, nghe thấy đằng sau có động tĩnh, anh quay sang nhìn cô một cái, giọng nói cũng nhỏ đi vài phần.
Tô Ánh Nguyệt cách có chút xa cho nên không nghe thấy anh đang nói cái gì.
Đợi khi cô xuống, Trần Minh Tân đã cúp điện thoại đi đến chỗ cô.
Hai người đi vào phòng ăn.
Tô Ánh Nguyệt thấy bữa sáng tươm tất được đặt trên bàn, trong lòng lại có những cảm xúc lẫn lộn.
Quả thật, Trần Minh Tân thật sự rất tốt...
Trừ thích giấu mọi thứ trong lòng ra.
Anh làm chuyện gì cũng sẽ không nói với cô, trong lòng nghĩ cái gì tức giận điều gì cũng sẽ không để cô biết.
Mặc dù cô anh không nói tối qua cùng Cố Hàm Yên đi gặp ai, nhưng Tô Ánh Nguyệt biết nhất định là người rất quan trọng, nếu không anh sẽ không để ở một mình ở trong bệnh viện, không nói năng gì mà đã rời đi.
Thế nhưng, thật sự rất bực bội.
Anh cùng người thích anh đi gặp người rất quan trọng, không dẫn theo cô thì thôi đi, thậm chí cũng không nguyện nói cho cô biết.
“Vẫn không có khẩu vị?” Trần Minh Tân thấy Tô Ánh Nguyệt cứ chần chừ không có động đũa, liền hỏi cô.
Tô Ánh Nguyệt hoàn hồn, kiếm đại một lý do: “Không ngủ ngon, cảm thấy có chút buồn ngủ.”
Có thể là bởi vì đường tiêu hóa của cô có vấn đề, Trần Minh Tân không có làm bữa sáng theo kiểu phương tây cô thích nữa.
Là cháo nếp, còn có hai đĩa đồ ăn kèm, để thêm mấy gọng rau mùi cho bắt mắt.
Tô Ánh Nguyệt ăn thấy hợp khẩu bị nên đã ăn đến hai bát rưỡi mới dừng lại.
Lúc này, Trần Minh Tân lại bưng một ly nước đường đỏ đặt trước mặt cô, dặn: “Uống chỗ thuốc này trước đi đã.”
Tô Ánh Nguyệt không nói gì, lặng lẽ uống nước đường đỏ, sau khi uống xong thì cảm thấy bụng không còn đau âm ỉ nữa.”
“Tôi đi trước đây, có chuyện thì... gọi điện cho tôi, cũng có thể tìm Nam Sơn và Chính Thành.”
Sự ngập ngừng trong nháy mắt đó của anh đã bị Tô Ánh Nguyệt bắt được.
Thấy Tô Ánh Nguyệt trầm mặc không nói, anh tưởng cô đang nghiêm túc nghe anh nói, sắc mặt bất giác ồn hòa vài phần: “Nếu muốn ra ngoài thì gọi tài xế đến đón, điện thoại của họ lần trước tôi đã lưu cho em rồi, nghe hiểu không?”
“Ừm.” Tô Ánh Nguyệt cau mày, khẽ gật đầu.
Trần Minh Tân tâm khẽ động, hơi cúi xuống, nâng cằm cô lên rồi đặt một nụ hôn lên đó.
Trong nụ hôn có vị ngọt của nước đường đỏ.
Lông mày của Trần Minh Tân nháy mắt giãn ra, cả người trở nên tràn đầy năng lượng, trên mặt còn có ý cười: “Ở nhà đợi tôi, tôi xong việc sẽ về sớm với em.”
Nói xong, lại nhéo nhéo má của Tô Ánh Nguyệt, lưu luyến rời đi.
Đến khi bên ngoài truyền đến tiếng xe rời đi, Tô Ánh Nguyệt vẫn bảo trì tư thế không có động đậy như cũ.
Vừa rồi, khi Trần Minh Tân nói sẽ cố gắng làm xong việc để sớm về với cô, cô đột nhiên cảm thấy bản thân giống như sủng vật bị nuôi dưỡng vậy.
Thịt Bò không biết từ khi nào đã chạy đến, có chút lo lắng đi qua đi lại bên cạnh cô.
Tô Ánh Nguyệt biết, Thịt Bò là muốn ra ngoài chơi, đoạn thời gian này đã khiến nó tạo thành thói quen.
Tô Ánh Nguyệt ôm Thịt Bò vào lòng, lẩm bẩm: “Tao thấy mình bây giờ rất giống mày...”
...
Ngồi yên một chỗ không phải cách để giải quyết vấn đề.
Dù Trần Minh Tân có một nghìn lý do không nói với cô anh đã đi gặp ai.
Nhưng Tô Ánh Nguyệt chỉ cần một lý do, chủ động đi tìm hiểu sự thật.
Chỉ bởi vì anh là Trần Minh Tân.
Sau lần xảy ra tai nạn nhỏ đó, Trần Minh Tân không để cô lái xe nữa, nhưng trong gara lại để không mấy chiếc xe.
Tô Ánh Nguyệt chọn một chiếc không phải “bắt mắt” rồi lái đến CLB Ngọc Hoàng Cung.
Cô cũng chỉ đi thử vận may mà thôi, nếu như anh và Cố Hàm Yên thật sự đi gặp người đó, vậy thì chắc chắn sẽ xuất hiện ở CLB Ngọc Hoàng Cung.
Thế nhưng khiến Tô Ánh Nguyệt không ngờ, cô đợi ở CLB Ngọc Hoàng Cung đến trưa cũng không thấy Trần Minh Tân và Cố Hàm Yên.
Ngược lại để cô gặp được An Hạ và Bùi Chính Thành.
“Phúc lợi của Vân Đằng thật tốt, ông chủ lại dẫn nhân viên đến chơi này dùng bữa.” Tô Ánh Nguyệt cười híp mắt nhìn theo hai người đó, trong ngữ khí mang theo sự trêu chọc.
An Hạ hốt hoảng giải thích: “Không phải đâu, anh ta đánh cược thua tớ mới mời tớ ăn cơm thôi.”
“Ồ, thì ra là như vậy.” Tô Ánh Nguyệt tỏ vẻ đã hiểu.
Bùi Chính Thành liếc nhìn cô, Tô Ánh Nguyệt đột nhiên nhớ ra, nếu như người quan trọng với Trần Minh Tân, vậy thì Bùi Chính Thành chắc chắn cũng sẽ biết!
Cuối cùng Tô Ánh Nguyệt mặt dày ngồi cùng bàn với hai người họ.
Đợi đến lúc An Hạ vào nhà vệ sinh, Bùi Chính Thành cuối cùng không nhịn được mà lên tiếng: “Nói đi, tôi đã đắc tội với cô ở đâu?”
Anh ta khó khắn lắm mới tìm được cơ hội ăn cơm riêng với An Hạ, Tô Ánh Nguyệt thế mà cũng muốn chen một chân vào!
“Không có, thật ra là tôi có chuyện muốn hỏi anh...” Tô Ánh Nguyệt dịu dàng mỉm cười với anh.
Bùi Chính Thành bất ngờ: “Có chuyện gì thì nói đi, cô đừng cười.”
Nụ cười của cô đáng sợ như của Trần Minh Tân.
“Chính là... Trần Minh Tân nói tối nay muốn dẫn tôi đi gặp một người quan trọng, thế nhưng anh ấy lại không nói với tôi anh ấy muốn dẫn tôi đi gặp ai, tôi có chút căng thẳng...”
Tô Ánh Nguyệt hai tay nắm chặt ly nước, trên mặt xuất hiện tia bất an.
“Minh Tân cậu ta muốn dẫn cô đi gặp...” Bùi Chính Thành nói đến đây thì đột nhiên ngừng lại.
Tô Ánh Nguyệt trong lòng thì vui mừng, cô đoán chắc Bùi Chính Thành biết mà.
Cô hơi cau mày, trên mặt vẫn bất an: “Anh có thể nói cho tôi biết, anh ấy muốn dẫn tôi đi gặp ai không, thần thần bí bí, khiến tôi rất lo lắng.”
Thần sắc trên mặt của Bùi Chính Thành trở nên nghiêm túc hơn, có chút hoài nghi nói: “Cậu ta thật sự muốn dẫn cô đến gặp người đó?”
“Đó là đương nhiên, tôi lừa anh làm gì!” Tô Ánh Nguyệt nói dối anh ta.
Bùi Chính Thành chăm chú nhìn cô, rồi suy nghĩ một lát, mở miệng nói: “Tôi nói cho cô rồi, cô lập tức rời đi, không được làm phiền chúng tôi nữa!”
“Được!”
Tô Ánh Nguyệt đồng ý rất nhanh, Bùi Chính Thành cũng trở lời rất sảng khoái: “Người mà cậu ta muốn dẫn cô đi gặp chính là ông ngoại của cậu ta.”
Ông ngoại của Trần Minh Tân?