“Buông tay.”
Khuôn mặt lạnh lẽo của Tô Ánh Nguyệt nhìn về phía Huỳnh Tiến Dương, cô không biết trên người của anh ta còn có vết thương nào hay không, sao lại có sức lực lớn như vậy từ đâu ra.
Cô âm thầm dùng sức cũng không tránh thoát được hoàn toàn sự kiềm chế của anh ta.
Người đến người đi trong đại sảnh, đã có không ít người nhận ra là Tô Ánh Nguyệt và Huỳnh Tiến Dương.
“Em vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh.”
Trên mặt Huỳnh Tiến Dương lộ ra thần sắt cố chấp, móng vuốt đang nắm lấy tay của Tô Ánh Nguyệt cũng càng dùng sức hơn.
“Anh buông tay trước đi.” Trên mặt Tô Ánh Nguyệt xuất hiện tức giận.
Từ lúc đầu cô đã không có cảm giác gì với Huỳnh Tiến Dương, giờ phút này thậm chí đã cảm thấy có chút chán ghét.
Advertisement
“Trần Minh Tân thì có cái gì tốt mà lại có thể để em cam tâm tình nguyện đi theo hắn ta? Nếu không thì em đi theo anh đi, anh sẽ về ly hôn với Yến Nhi, có được không hả? Dù sao thì anh với cô ấy kết hôn cũng là do bị ép buộc.”
Đột nhiên Huỳnh Tiến Dương lại nở nụ cười.
Vẫn may là âm thanh của anh ta không lớn, chỉ có hai người bọn họ có thể nghe được.
Anh ta đã nói cái gì vậy?
Sắc mặt Tô Ánh Nguyệt hoảng sợ nhìn Huỳnh Tiến Dương, anh ta đây là bị điên rồi hả, cái gì mà ly hôn?
Đúng vào lúc này, Huỳnh Tiến Dương vẫn luôn lôi kéo cô không chịu buông lại đột nhiên thả lỏng tay ra, cả người hơi lảo đảo một chút, sau đó ngã xuống trên ghế sofa.
Tô Ánh Nguyệt lấy lại tinh thần trong giật mình lo lắng, vừa ngẩng đầu liền đối diện với gương mặt tràn đầy vẻ u ám của Trần Minh Tân.
Cô há to miệng, trong lúc nhất thời không biết nên mở miệng nói cái gì.
Trần Minh Tân cũng không cho cô có cơ hội mở miệng nói chuyện.
Anh nắm tay của Tô Ánh Nguyệt liền nhanh chân đi ra ngoài.
Bước chân của anh rất vội vã, bước chân của Tô Ánh Nguyệt nhỏ hơn nên chạy chậm mới có thể đuổi theo anh được.
Advertisement
Đi vài bước, dường như cô nghĩ đến điều gì đó, mãnh liệt quay đầu lại, vừa vặn đối diện với vẻ mặt âm u của Huỳnh Tiến Dương, ở phía sau anh ta là Trần Chính, ánh mắt cũng có chút quái dị.
...
Trở lại trong xe, Trần Minh Tân cũng chỉ trầm mặt lái xe.
Tô Ánh Nguyệt có thể cảm giác được trên người anh sắp bộc phát tức giận.
Áp suất trong xe thấp đến nỗi làm người khác cảm thấy ngạt thở, cho đến khi đến trước cửa biệt thự mới dừng lại.
Hai người cũng không bước xuống xe.
Trần Minh Tân im lặng ngồi ở vị trí lái xe, sau một lúc lâu, không biết lấy từ đâu ra một điếu thuốc, hít một hơi thật sâu.
Mùi thuốc lá tràn ra bên trong không gian xe chật hẹp.
Mùi khói xâm nhập vào trong mũi của Tô Ánh Nguyệt, nó khiến cô khó chịu, cô không khống chế được mà ho sặc sụa.
“Khụ khụ...”
Cô cuống quýt mở cửa xe ra bước xuống, một tay vịn vào cửa xe liền bắt đầu nôn ói.
Trần Minh Tân vẫn ngồi trong xe, nhìn thấy cô như vậy, sắc mặt đột nhiên thay đổi, anh nhanh chóng đưa tay dập tắt thuốc lá, mở cửa xe bước qua phía cô.
Sắc mặt anh lo lắng đưa tay đỡ lấy Tô Ánh Nguyệt.
Tô Ánh Nguyệt cũng không biết sao mũi mình lại trở nên nhạy cảm như vậy, chỉ là khi nghe thấy mùi khói liền rất muốn nôn.
Trần Minh Tân đến gần cô, cô nghe thấy mùi khói trên người của anh, không hề nghĩ ngợi gì liền đưa tay đẩy anh ra.
Ói đến nỗi càng ngày càng khó chịu, nên cô không muốn phải nghe thêm chút nào nữa.
Trần Minh Tân nhìn thoáng qua bàn tay bị đẩy ra của mình, sắc mặt âm trầm, anh đưa tay kéo cả người cô vào trong ngực mình.
“Hôi chết đi được...” Hai mắt Tô Ánh Nguyệt rưng rưng, trong giọng nói mang theo âm mũi, cả người trông vô cùng đáng thương.
Mi tâm Trần Minh Tân nhíu lại một cái, trong lòng có chút buồn bực.
Trên mặt anh không có biểu cảm gì, anh lui về phía sau một bước.
Sau đó vào biệt thự rót một ly nước ấm ra cho cô.
Tô Ánh Nguyệt nhận ly nước, uống một ngụm vào mới thấy cả người tốt hơn một chút.
Cô mang ly nước vào trong biệt thự, lúc tắm rửa xong đi ra nhìn thấy Trần Minh Tân đang ngồi ở đầu giường.
Trên người anh đã đổi thành đồ ngủ, tóc hơi ướt, hiển nhiên là mới tắm xong.
Tô Ánh Nguyệt đi qua một bên khác leo lên trên giường, kéo chăn nằm xuống, cũng không nói chuyện với Trần Minh Tân.
“Còn cảm thấy khó chịu không? Ngày mai đi bệnh viện đi.” Giọng nói lạnh lùng của Trần Minh Tân tan ra trong không khí, mang theo chút lạnh lẽo và cảm xúc ảm đạm khó hiểu.
Hai mắt Tô Ánh Nguyệt đang nhắm lại cũng không mở ra, lật người đưa lưng về phía anh: “Đến kỳ kinh nguyệt, không thể uống thuốc được.”
Mặc dù kinh nguyệt tháng này của cô có chút kỳ lạ, ngoại trừ buổi sáng hôm đó tỉnh lại có chút vết máu, sau đó cũng không có gì tiếp.
Trần Minh Tân nghe thấy cô nói như vậy, sắc mặt liền thay đổi đến mức khó coi lạ thường.
Đèn trong phòng cũng chưa tắt, hai người cũng không tiếp tục mở miệng nói chuyện.
Tô Ánh Nguyệt không nhớ rõ là mình ngủ mất từ lúc nào, lúc tỉnh lại đã là sáng sớm hôm sau.
Bên cạnh đã không còn hình bóng của Trần Minh Tân.
Cô ngồi dậy từ trên giường, ngồi đó phát ngốc một lát mới xoay người bước xuống giường.
Sau khi rửa mặt xong, lúc cô bước ra khỏi phòng ngủ, vừa vặn trông thấy Trần Minh Tân bước ra khỏi phòng làm việc.
“Đến ăn sáng đi.” Trần Minh Tân đơn giản vứt xuống câu nói này, sau đó đi xuống lầu trước cô.
Tô Ánh Nguyệt đi theo anh xuống phòng ăn, phát hiện bữa sáng hôm nay đã thanh đạm hơn.
Cô giữ im lặng ăn sáng xong, đột nhiên cảm thấy có chút buồn ngủ, liền định lên lầu tìm lại cảm giác chìm vào mộng đẹp.
Cô mới vừa bước lên được hai bậc thang, chỉ nghe thấy giọng nói của Trần Minh Tân ở sau lưng có chút tức giận hổn hển gọi cô lại: “Tô Ánh Nguyệt!”
Tô Ánh Nguyệt nghe vậy thì dừng bước chân lại, quay đầu nhìn anh, sắc mặt lãnh đạm: “Có chuyện gì?”
Trong lúc đó, ánh mắt của Trần Minh Tân trở nên nham hiểm hung ác khác thường, nhưng rất nhanh đã biến mất, giống như là đang cố gắng kìm nén.
“Em đang tức giận.”
Anh nói chính là câu trần thuật.
Tô Ánh Nguyệt cười lạnh một tiếng, nói: “Tại sao em lại phải tức giận với anh chứ? Anh đã làm điều gì sai à?”
Trần Minh Tân hận muốn chết bộ dáng lãnh đạm này của cô: “Ông ngoại là một người cường thế, ông ấy đối với vợ tương lai của tôi cũng có tiêu chuẩn nhất định, cho nên tôi không thể mạo hiểm ngay từ lần đầu tiên đã dẫn em đến trước mặt ông ấy. Tôi biết ông ấy đã bí mật tra thông tin của em, cũng biết ông ấy sẽ chủ động tìm em, đó là cách của ông ấy. Nhưng cho dù ông ấy có nói cái gì em cũng không được phép nghe, cũng không cho tin.”
Trần Minh Tân nói xong một đoạn này cũng đứng yên tại chỗ nhìn chằm chằm vào Tô Ánh Nguyệt.
Không ai có thể hiểu rõ tính tình của Trần Úc Xuyên hơn anh.
Tính cách của Trần Úc Xuyên rất cường thế, đối với Tô Ánh Nguyệt chắc chắn có rất nhiều bất mãn, cho nên anh không thể trực tiếp mang Tô Ánh Nguyệt đi gặp ông ta.
Nếu như anh càng biểu hiện mình quan tâm đến Tô Ánh Nguyệt, chắc chắn sẽ nhận được hiệu quả ngược từ Trần Úc Xuyên.
Cả đời Trần Úc Xuyên là một người cao ngạo, cho dù có muốn làm khó Tô Ánh Nguyệt cũng không dùng đến mấy chiêu đen tối, cho nên Trần Minh Tân mới không ngăn cản ông ta tìm Tô Ánh Nguyệt.
Đối với lời nói của Trần Minh Tân, Tô Ánh Nguyệt từ chối cho ý kiến.
“Đúng, là anh biết hết tất cả mọi chuyện, anh hiểu rõ ông ngoại của anh, anh cũng phân ra chuyện nặng chuyện nhẹ, tất cả quyết định của anh, anh cũng không hề làm sai gì cả.” Chẳng qua là lựa chọn giấu diếm cô mà thôi.
Anh có lỗi gì đâu chứ?
Trần Úc Xuyên là ông ngoại của anh, là người thân có quan hệ máu mủ, đương nhiên anh phải quan tâm đến cảm nhận của Trần Úc Xuyên.
Thế nhưng cô thì sao? Bị anh giấu diếm, đáng đời hoàn toàn không biết gì cả, đáng đời hao tâm tổn lực đi tìm thật giả, cuối cùng lại cảm thấy mình giống như gây một trò cười.
Mà giải thích này của anh cũng không giống như giải thích, nghe cũng cực kỳ chói tai.
Tô Ánh Nguyệt cảm thấy mình càng buồn ngủ.
“em đi lên nghỉ ngơi trước đây.”