“Cô!”
Mặc dù Cố Hàm Yên luôn không biết xấu hổ là gì trước mặt của Tô Ánh Nguyệt, nhưng cô ta cũng không ngờ Tô Ánh Nguyệt lại nói chuyện lộ liễu như vậy.
Tô Ánh Nguyệt lười biếng quan tâm đến cô ta, cô trực tiếp nhấc điện thoại bàn gọi cho quầy tiếp tân: “giải trí Hải Nguyệt không phải là cái chợ cá, sau này không được để cho người nào người nấy cũng được vào như vậy nữa, lần này tôi bỏ qua, nếu còn có lần sau thì chuẩn bị thu dọn đồ đạc rời khỏi đi.”
Cho dù cô và Cố Hàm Yên không có thù xưa oán cũ đi nữa thì cũng không được để người khác tùy tiện ra vào văn phòng của cô như vậy.
Dù sao cô cũng là giám đốc của công ty, trong tay cô có rất nhiều văn kiện nội bộ cần phải bảo mật.
Từ một khía cạnh khác mà nói, thì trong công ty vẫn còn rất nhiều người xem thường, không phục cô.
“Giám đốc Tô, chú ý thái độ nói chuyện của cô đi, nếu như tin tức mà tôi nhận được là chính xác, thì năm nay công ty của các người đang chuẩn bị quay một bộ phim, mà đạo diễn của bộ phim này đã liên hệ với trợ lý của tôi nhiều lần rồi.”
Đáy mắt Cố Hàm Yên lóe qua một tia đắc ý.
Advertisement
Tuy những lời vừa nãy mà Tô Ánh Nguyệt nói rất trắng trợn, rất vô lý.
Nhưng nó cũng nói rõ, sau khi Tô Ánh Nguyệt quay trở về thì vẫn chưa tìm Trần Minh Tân để hòa hợp.
Có lẽ, trong lòng của Tô Ánh Nguyệt vẫn còn rất hận Trần Minh Tân.
Như vậy thì tốt.
“Cô nghĩ fans của cô thích cô vì điều gì?” Tô Ánh Nguyệt ung dung hờ hững nâng ly trà lên uống một ngụm, cô ngước mắt nhìn cô ta, ý cười vô cùng mập mờ.
Cố Hàm nhướng mày: “Bọn họ thích tôi đương nhiên là vì sự nỗ lực của tôi rồi.”
Đối với điểm này, cô rất là kiêu ngạo, chính vì những sự nỗ lực và cống hiến của cô ta nên mới đổi lại được thành quả hôm nay.
“Phải a, kể từ năm mười mấy tuổi cô ra mắt đến hôm nay, đã hơn 10 năm rồi, đi đến được ngày hôm nay, chắc chắn là chịu rất nhiều cực khổ.”
Thanh âm của Tô Ánh Nguyệt rất nhàn nhạt, không nghe ra được cảm xúc gì.
Cố Hàm Yên cảnh giác nhìn cô: “Đây là chuyện của tôi.”
“Nhưng mà hôn phu của cô là chồng của tôi a, nếu như để cho các fans hâm mộ của cô biết, cô đính hôn với một người đàn ông đã kết hôn, cũng không biết chắc là bọn họ có còn thích cô nữa hay không, dù sao đâu phải ai cũng giống như cô, tâm lý vặn vẹo, ham muốn chồng của người khác.”
Advertisement
Nụ cười trên khuôn mặt của Tô Ánh Nguyệt càng lúc càng sâu, nhưng cả người cô lại âm lãnh vô cùng.
Cố Hàm Yên nghe vậy, đôi chân có chút loạng choạng, cô ta nhìn Tô Ánh Nguyệt với vẻ khó tin.
Nhưng rất nhanh cô ta đã hồi phục lại vẻ bình tĩnh, nụ cười đắc ý: “Cô làm như vậy thì có ý nghĩa gì chứ? Minh Tân không yêu cô, chứ nếu không sẽ không để cô ở lại đó, chuyện của đứa bé, tôi cũng rất lấy làm tiếc.”
“Im miệng! Cút ra ngoài!”
Tô Ánh Nguyệt đứng phắt dậy, cô cầm ly nước trước mặt ném ra ngoài.
‘Xoảng’ một tiếng, chiếc ly tan nát.
Chính vào lúc này, Lê Bách Lạc vội vàng đẩy cửa bước vào, thanh âm mang theo lo lắng: “Giám đốc Tô, sao vậy?”
Lúc ánh mắt cô lia đến chỗ của Cố Hàm Yên, liền lóe lên một tia kinh ngạc: “Nữ...nữ thần Yên!”
Tô Ánh Nguyệt quay đầu nhìn cô, ánh mắt sắc bén: “Ai cho cô vào đây, ra ngoài!”
“Xin, xin lỗi.”
Lúc Lê Bách Lạc rời đi còn lưu luyến nhìn Cố Hàm Yên một cái nữa.
Tô Ánh Nguyệt thấy vậy thì liền đoán ra được, hai tiếng mà Lê Bách Lạc xin nghỉ trước đó, chắc chắn là đến xem lễ ra mắt phim của Cố Hàm Yên rồi....
Sau khi Lê Bách Lạc ra ngoài, căn phòng lại yên tĩnh được vài giây.
Cố Hàm Yên liếc mắt nhìn đống vỡ vụn trên mặt đất, thần sắc mang theo chút đắc ý: “Tôi biết cô buồn, nhưng mà vẫn nên bảo trọng đi, bây giờ cô vẫn còn trẻ, cho dù có ly hôn rồi thì vẫn có thể tìm được một người đàn ông không tệ mà, cần gì phải quấn lấy Minh Tân không chịu buông chứ?”
Tô Ánh Nguyệt tức đến hóa cười.
Cố Hàm Yên dựa vào đâu mà lại nghĩ rằng, cô quấn lấy Trần Minh Tân không chịu buông chứ?
Trên thực tế, rõ ràng Trần Minh Tân mới là người luôn không chịu tỏ rõ thái độ.
Nhưng mà, Tô Ánh Nguyệt sẽ không nói ra điều này ra đâu, nhìn Cố Hàm Yên tự cho mình là đúng ở kia, buồn cười giống như mấy gã hề vậy.
“Được gặp lại cô tôi rất là vui, nhưng mà tôi vẫn còn việc khác phải làm, tôi đi trước đây.”
Cố Hàn Yêm chỉnh sửa quần áo trên người một lát, rồi nở nụ cười xán lạn rời khỏi.
...
Ra khỏi văn phòng của Tô Ánh Nguyệt, nụ cuời trên mặt của Cố Hàm Yên dần dần biến mất.
Trong lòng thoáng qua rất nhiều suy nghĩ.
Nhìn thái độ của Tô Ánh Nguyệt, cô ta và Trần Minh Tân chắc chắn vẫn chưa hòa giải.
Điều này chứng minh Tô Ánh Nguyệt vốn không biết, năm đó Trần Minh Tân căn bản không biết chuyện cô ta có thai.
Người phụ nữ rốt cuộc xem trọng con cái đến thế nào, tuy cô ta chưa từng đích thân trải nghiệm qua, nhưng cô đã từng đóng qua vai mẹ trong phim điện ảnh, có chút rất xúc động.
Chỉ cần Tô Ánh Nguyệt một ngày chưa biết được chân tướng thì cô không thể nào quay về với Trần Minh Tân được.
Còn cô ta phải nắm bắt thời gian này, nhanh chóng kết hôn với Trần Minh Tân mới được.
Nhưng chuyện quan trọng trước mắt chính là, Tô Ánh Nguyệt và Trần Minh Tân vậy mà vẫn chưa làm thủ tục ly hôn!
Lê Bách Lạc từ xa xa nhìn thấy Cố Hàm Yên đi tới, cô siết chặt điện thoại rồi căng thẳng tiến lên phía trước, nhìn cô ta với vẻ mặt ngập tràn mong đợi: “Cô Cố, cô có thể chụp chung một tấm với tôi không?”
“Đương nhiên là được.”
Cố Hàm Yên vuốt vuốt mái tóc có hơi rối của mình, nghiêng đầu qua mỉm cười với cô.
Lê Bách Lạc kích động đến nỗi đỏ cả mặt, sau khi chụp ảnh với Cố Hàm Yên xong, cô mới lâng lâng đi làm việc.
Nhưng đến lúc cô đi đưa văn kiện cho Tô Ánh Nguyệt, cô mới đột nhiên nhớ ra một chuyện.
Thứ sáu tuần trước, Tô Ánh Nguyệt uống rượu say, sau đó Trần Minh Tân tới đón cô ấy đi.
Thủ hạ của Trần Minh Tân còn thừa nhận, Trần Minh Tân là bạn trai của Tô Ánh Nguyệt nữa.
Nhưng đối tượng đính hôn trước đây của Cố Hàm Yên, không phải là Trần Minh Tân sao?
Chính vì hai người rất ít khi cùng xuất hiện ở nơi công cộng, cho nên hôm đó cô mới nhất thời nhớ không ra.
Trời ơi...
Lê Bách Lạc mang theo tâm sự nặng nề đến trước cửa văn phòng của Tô Ánh Nguyệt, rồi đưa tay lên gõ cửa.
“Vào đi.”
Cho đến khi bên trong truyền đến tiếng của Tô Ánh Nguyệt, Lê Bách Lạc mới đẩy cửa bước vào.
Cô ta đặt văn kiện xuống trước mặt của Tô Ánh Nguyệt, rồi cẩn thận nhìn cô, phát hiện thần sắc của cô rất bình tĩnh.
Đống vụn vỡ trên mặt đất vừa nãy cũng không còn nữa, chắc chắn là cô đã tự mình dọn rồi.
“Trợ lý Lê, cô có biết lỗi hôm nay đủ để cho tôi đuổi cô không?” Lúc Tô Ánh Nguyệt nói lời này, tay cô đang ký vào một phần văn kiện.
Nghe thấy vậy, sắc mặt Lê Bách Lạc liền kinh hoảng, cô ta cắn cắn môi, nói: “Giám đốc Tô, tôi biết cô thực ra là một người rất tốt, nhưng mà chuyện cô Cố và anh Trần đính hôn thì ai cũng biết hết...”
Bị đuổi thì bị đuổi! Giám đốc Tô chen chân vào giữa cô Cố và anh Trần là không có đúng.
Càng huống hồ, cô Cố lại là nữ thần của cô nữa.
Tô Ánh Nguyệt nghe thấy vậy, cô khựng người một chút rồi ngẩng đầu lên nhìn cô ta: “Chen chân?”
Lê Bách Lạc nhìn thấy ánh mắt của Tô Ánh Nguyệt thì liền cúi thấp đầu, đột nhiên cảm thấy rất nhụt chí.
Tô Ánh Nguyệt cười lên, hai tay khoanh lại: “Trợ lý Lê, liên quan đến chuyện riêng của tôi, tôi nghĩ cô không cần phải can dự đến, còn nữa, trước khi tìm hiểu rõ chân tướng toàn bộ sự thật thì mong cô đừng có kết luận gì bậy bạ. Đây là bài học đầu tiên tôi dạy cho cô, không được để có lần sau nữa!”
Nụ cười trên khuôn mặt của Tô Ánh Nguyệt thu liễm lại, bảy chữ cuối cùng nghiêm khắc đến kỳ lạ.
Đôi vai Lê Bách Lạc liền rục xuống, cô cũng tự biết mình có chút quá phận rồi, cô liên tục xin lỗi rồi mới đi ra ngoài.
...........