Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Người Chồng Bí Ẩn Siêu Quyền Lực (Dị Bản)

Một tuần sau đó, Tô Ánh Nguyệt không gặp lại Trần Minh Tân.

Tuy không nhìn thấy anh, nhưng tin tức về anh cũng không ít.

Bảng các nhân vật làm mưa làm gió toàn cầu, người thừa kế của gia tộc Mogwynn, nhà kinh doanh thành công nhất…

Lúc anh xuất hiện trên báo, luôn mang theo những danh hiệu khiến người ta nhìn mà sợ.

Thậm chí cô hơi nghi ngờ, mình có thật sự từng sống bên anh nửa năm không.

Vì Trần Minh Tân như vậy quá xa lạ, cũng quá có cảm giác khoảng cách.

Ngược lại là Lục Thời Sơ giống như rất rảnh rỗi, không có việc gì sẽ tìm cô ăn cơm cùng.


Advertisement
Tô Ánh Nguyệt cầm tài liệu hạng mục mới xem hơn một nửa, mới phát hiện đã gần tới giữa trưa.

Lê Bách Lạc gọi điện thoại nội bộ hỏi cô: “Tổng giám Tô, cơm trưa gọi giao hàng hay đi căn tin ăn thế?”

Tô Ánh Nguyệt ngẫm nghĩ rồi nói: “Gọi cho tôi một phần ăn bên ngoài, cảm ơn.”

“Được!”

Tô Ánh Nguyệt cúp máy, không biết có phải ảo giác của cô không, cô cứ cảm thấy gần đây thái độ của Lê Bách Lạc với mình rất tốt.

Nghĩ đến những lời Lê Bách Lạc nói lúc trước sau khi hiểu lầm quan hệ của cô và Trần Minh Tân…

Là vì trong công ty đồn cô và Lục Thời Sơ có quan hệ yêu đương, Lê Bách Lạc mới trở nên như vậy sao?

Dù gì Lê Bách Lạc là fans của Cố Hàm Yên, Trần Minh Tân là chồng chưa cưới của Cố Hàm Yên.

Nghĩ đến chuyện có liên quan với Trần Minh Tân, Tô Ánh Nguyệt lại thấy đau đầu.

Cô nhíu mày, định xem tiếp tài liệu trong tay, điện thoại của Lục Thời Sơ đã gọi tới đúng giờ.

“Ánh Nguyệt, còn đang bận à?”

Tô Ánh Nguyệt hơi mệt mỏi đáp: “Đúng, gần đây công ty bắt đầu hạng mục mới, sẽ rất bận.”
Advertisement
Trước khi cô đến đã từng thảo luận tỉ mỉ với Phong Hải, năm nay công ty có nhiều hơn một kế hoạch công ích, còn có hạng mục hợp tác với công ty khác trong ngành…

Tóm lại có rất nhiều chuyện cần cô làm.

“Có bận hơn nữa cũng phải ăn cơm chứ?” Lục Thời Sơ ở đầu bên kia có tiếng đánh chữ, có lẽ cũng đang trong phòng làm việc.

“Cho nên em đã bảo trợ lý đặt đồ ăn giúp em rồi, vì thế, bác sĩ Lục à, bây giờ em phải tiếp tục làm chuyện của mình, có thể một khoảng thời gian rất dài sau đó đều không thể ăn uống tiệc tùng với anh nữa.”

Tô Ánh Nguyệt đứng dậy đi đến trước cửa sổ sát đất, nơi cô làm việc năm ở tầng hai mươi, nhìn xuống đất chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt.

Cô vội vàng xoay người tìm chỗ ngồi xuống.

Không một ai biết, sau khi chuyện hai năm trước xảy ra, cô đã bị sợ độ cao rất nghiêm trọng.

Lục Thời Sơ như cười khẽ: “Vậy em chú ý sức khỏe nhiều một chút, có rảnh anh sẽ đi thăm em.”

Tô Ánh Nguyệt bật cười, nghe lời này giống như mình rất khiến Lục Thời Sơ lo lắng vậy.



Không bao lâu, Lê Bách Lạc cầm đồ ăn đi vào cho Tô Ánh Nguyệt.

Tô Ánh Nguyệt ăn qua loa xong, đang định tiếp tục xem tài liệu, thư ký của Tổng Giám đốc đã tự đến thông báo với cô, người phụ trách của bên đầu tư hạng mục mới đến công ty.

“Sao lúc này người phụ trách của bên đầu tư lại đến?” Tô Ánh Nguyệt khép lại tài liệu trong tay, cảm thấy khó hiểu.

Tổng Giám đốc đương nhiệm của công ty là người quản lý kinh doanh chuyên nghiệp được mời, không có quyền quyết định, vì hợp đồng vẫn chưa hết thời hạn, cho nên Tô Ánh Nguyệt tới đây cũng chỉ nhận chức Tổng giám.

Giọng điệu của thư ký Tổng Giám đốc hơi áy náy: “Tôi cũng không rõ chi tiết cụ thể.”

Tô Ánh Nguyệt nhìn thoáng qua tài liệu bày trên bàn, cô vẫn chưa xem xong, hít một hơi thật sâu lại hỏi: “Người đã đến công ty rồi à?”

“Vâng…” Thư ký Tổng Giám đốc như lại nghĩ tới cái gì đó, cẩn thận giải thích: “Bên đầu tư là công ty lớn, Tổng Giám đốc đã đi qua, ngài ấy nói nếu lúc này cô có tiện thì đi qua trước, nếu không tiện thì lát nữa đi…”

Người trong công ty đều biết quan hệ của Tô Ánh Nguyệt và Phong Hải, cho nên giọng điệu thư ký nói chuyện cũng rất cẩn thận.

“Tôi biết rồi, bây giờ tôi đi ngay.”

Tô Ánh Nguyệt lười nghe cô ta nói mấy lời ngoằn ngoèo, dọn dẹp đồ trên bàn rồi đi ra ngoài.

Cô vừa đi vừa nói với thư ký Tổng Giám đốc: “Cô nói tình hình của công ty đầu tư tôi nghe xem.”

Bên đầu tư hạng mục mới này là tự mình đến cửa hay là Tổng Giám đốc đích thân chiêu đãi, Tô Ánh Nguyệt cũng không hiểu rõ lắm.

Tài liệu cô mới xem vẫn chưa xem đến đó.

Giọng điệu của thư ký Tổng Giám đốc hơi nghi ngờ: “Tổng giám Tô không biết sao ạ? Bên đầu tư chính là tập đoàn LK.”

“Tập đoàn LK?” Tô Ánh Nguyệt đứng khựng lại, nghi ngờ nhìn thư ký Tổng Giám đốc.

Thư ký Tổng Giám đốc cũng hơi sửng sốt, tập đoàn LK chủ động tìm tới cửa muốn đầu tư, đây không phải là chuyện tốt sao?

Vì sao sắc mặt của Tổng Giám Tô hơi khó coi thế?

“Không sao, cô không cần qua đó, đi làm việc đi.” Tô Ánh Nguyệt phất tay đi tới phòng tiếp khách.

Tập đoàn LK!



Lúc Tô Ánh Nguyệt đến cửa phòng khác, vẫn đang suy đoán có khi nào là Trần Minh Tân tự mình đến không.

Nhưng khi nghe thấy giọng nói của Trần Minh Tân, cô mới biết số mình đúng là đỏ thật.

Thật là Trần Minh Tân tự mình tới.

Tổng Giám đốc của Hải Nguyệt thấy Tô Ánh Nguyệt đi vào, vội vàng đứng dậy giới thiệu với Trần Minh Tân: “Đây là Tổng giám của công ty chúng tôi, Tô Ánh Nguyệt.”

Trần Minh Tân vẫn mặc âu phục đen thuần như trước, tóc ngắn cắt sửa gọn gàng sạch sẽ, cả người càng có khí thế hơn.

Nhưng Tô Ánh Nguyệt vô thức cảm thấy Trần Minh Tân tiều tụy đi không ít.

Trần Minh Tân đưa mắt sang Tô Ánh Nguyệt, rất nghiêm túc lễ độ nhìn, đứng dậy vươn tay về phía cô: “Cô Tô.”

Trần Minh Tân là định vờ như không quen cô?

Tô Ánh Nguyệt bắt tay với anh, mỉm cười nói: “Ngài Trần, ngưỡng mộ đại danh đã lâu!”

Bàn tay mảnh khảnh của cô chỉ nắm lấy bàn tay to của Trần Minh Tân một giây thì anh đã buông lỏng ra.

Mắt Tô Ánh Nguyệt hơi lóe lên.

Xem ra Trần Minh Tân đúng là định vờ không quen cô.

Tô Ánh Nguyệt rũ mắt ngồi xuống một bên.

Nếu Trần Minh Tân vờ như không quen cô, cô cứ thuận theo tự nhiên là được.

Sau đó, Trần Minh Tân cũng không nhìn Tô Ánh Nguyệt thêm lần nào nữa.

Mãi đến khi…

“Tuy lúc trước từng hợp tác với rất nhiều công ty giải trí, nhưng rất ít có Tổng giám của công ty nào trẻ tuổi xinh đẹp như cô Tô.”

Trần Minh Tân nói lời này rất chính thức.

Anh ra vẻ trịnh trọng, lại lộ ra mấy phần nghiêm túc.

Lời này, Tổng Giám đốc của Hải Nguyệt không biết nên trả lời thế nào, chỉ đành dời mắt nhìn Tô Ánh Nguyệt.

Tô Ánh Nguyệt không hiểu cuối cùng Trần Minh Tân muốn gì, chỉ cười hờ hững: “Tôi coi như đây là lời khen của ngài Trần, nhưng tôi còn phải học tập ở rất nhiều chỗ, sau này vẫn mong ngài Trần dạy bảo.”

Trần Minh Tân cong môi một cách khó hiểu.

Nếu nhìn cẩn thận, sẽ có thể phát hiện hàm dưới của anh đang căng rất chặt.

Anh đang kiềm chế.

Như hai người xa lạ, chỉ có thân phận bạn hợp tác mới có thể trò chuyện với nhau, có trời biết anh nhịn vất vả đến mức nào.

Nhưng bây giờ cũng chỉ có cách này để anh có thể đến gần Tô Ánh Nguyệt, có thể cho Tô Ánh Nguyệt cam tâm tình nguyện tiếp xúc với mình mà thôi.

Nụ cười trên mặt Trần Minh Tân không hề nhạt đi: “Nếu cô Tô có vấn đề gì, chắc chắn tôi sẽ hết lòng dạy bảo.”
Nhấn Mở Bình Luận