Trần Minh Tân lầm bầm: “Tội phạm đang bỏ trốn?”
Không đợi Trần Minh Tân dặn dò, Nam Sơn đã cho người gửi tài liệu về tội phạm Lý Yến Nam cho anh.
Anh ấy cầm điện thoại, trầm mặc một lúc rồi nói: “Ông chủ, Lý Yến Nam trước đây là tên buôn người, sau này bị truy nã, vì tội cưỡng gian…”
Khi Nam Sơn nói ra ba chữ này, trong lòng thấp thỏm.
Ông chủ ghét nhất chính lại tội phạm cưỡng gian.
Mặc dù ông chủ không phải người lương thiện, nhưng gặp loại người này vẫn sẽ quản giáo.
Hồi lâu sau, anh nghe thấy Trần Minh Tân nói: “Còn tài liệu gì nữa không?”
“Khoảng ba mươi tuổi, cao tầm một mét sáu mươi bảy, biết chữ, có lẽ quê ở vùng núi Tây Nam…”
Advertisement
Không đợi Nam Sơn nói xong, Trần Minh Tân đã ngắt lời: “Độ tuổi, chiều cao, gia đình, địa chỉ, đều không chắc chắn?”
“Vì đã là chuyện của nhiều năm trước, khi đó đồng thời xảy ra nhiều vụ án lớn nên họ không xử lý được hết để Lý Yến Nam chạy thoát. Người này rất xảo quyệt, khi đó dùng chứng minh thư đều là giả…”
Cảm nhận được sự thay đổi trong hơi thở của Trần Minh Tân, mấy lời phía sau “có lẽ tên cũng là giả”, Nam Sơn không dám nói.
Nhưng Trần Minh Tân không tức giận, giọng nói bình tĩnh: “Tạm thời như vậy đã, chuyện bên phía thành phố Vân Châu cậu chú ý nhiều một chút, trở về tôi cho cậu nghỉ.”
…
Cúp máy, Trần Minh Tân quyết định đi gặp người tên Lý Yến Nam.
Chỉ là anh không thể tự đi.
Để Tô Ánh Nguyệt đưa anh đi?
Đây là một ý hay.
Trần Minh Tân nghĩ vậy rồi đi ra ngoài.
Điện thoại bình thường ở đây đều không có tín hiệu, không gọi được, có việc gì chỉ có thể gặp mặt nói.
Đột nhiên anh phát hiện, không có tín hiệu dường như cũng là chuyện tốt, chí ít cô có chuyện gì tìm anh, chỉ có thể tìm gặp anh nói.
Advertisement
Anh chậm rãi, ung dung đi về tới cửa phòng Tô Ánh Nguyệt, chỉ thấy cô ôm laptop gõ gì đó.
“Cốc cốc.”
Anh đứng ngoài cửa, đưa tay gõ lên cửa đang mở hai tiếng.
Tô Ánh Nguyệt nghe thấy thì ngẩng đầu lên, nhìn về phía cửa.
Thấy Trần Minh Tân, cô hơi sững sờ, gập máy tính lại.
Sau đó cô hỏi anh: “Có chuyện gì sao?”
“Đang bận?” Trần Minh Tân hỏi một đằng trả lời một nẻo.
Cách trả lời không có dinh dưỡng lại xa lạ khiến Tô Ánh Nguyệt hơi lúng túng.
“Viết ghi chép công việc hàng ngày.” Tô Ánh Nguyệt nói.
Trần Minh Tân gật đầu, đứng ngoài cửa không vào, cách một khoảng hỏi cô: “Nếu không bận thì em có thể đưa tôi tới trường học ở đây không?”
Ngữ khí lịch sự của anh khiến Tô Ánh Nguyệt rất không thích.
Cô tương đối quen với giọng nói động một chút là ra lệnh của Trần Minh Tân.
Bị suy nghĩ của mình làm cho kinh ngạc, cô vội hoàn hồn: “Có thể, bây giờ đi luôn phải không?”
Tô Ánh Nguyệt nói xong thì tắt máy tính.
…
Khi hai người đến trường học đã sắp tới giờ tan lớp.
Trẻ con nơi đây mặc dù hàng ngày đều đi học nhưng buổi chiều tan học rất sớm, vì chúng phải về nhà giúp gia đình làm việc.
Nghèo khó và lạc hậu khiến những người ở đây, tư tưởng cũng tương đối lạc hậu.
Không muốn rời khỏi đây, cảm thấy chỉ cần chăm chỉ cần cù thì sẽ có cuộc sống tốt.
Tô Ánh Nguyệt đi đã hơi mệt, cách cổng trường học không xa, cô chống hông đứng lại, chỉ vào bên trong: “Chính là nơi này.”
Trần Minh Tân nhìn cái được gọi là “trường học” này, mi tâm khẽ nhíu lại.
Anh biết trên đời vẫn còn rất nhiều nơi lạc hậu, nhưng khi thật sự nhìn thấy vẫn khó tránh khỏi đau lòng.
Tô Ánh Nguyệt nhìn anh rồi cười nói: “Lần đầu tôi nhìn thấy trường học này còn ngạc nhiên hơn anh.”
“Tôi không ngạc nhiên.” Trần Minh Tân liếc nhìn cô rồi đi về cửa phòng học.
Lý Yến Nam đang viết công thức lên bảng đen nhỏ, giải đề cho những học sinh kia.
Trần Minh Tân hơi híp mắt, trong mắt mang theo vẻ dò xét.
Áo sơ mi trắng, dáng người gầy gò, nhìn chỉ khoảng ba mươi, chiều cao một mét sáu tám, tướng mạo có vẻ ôn hoà, lễ độ.
Nhìn thế nào cũng không thấy có liên quan đến kẻ buôn người và tội phạm cưỡng gian.
“Đó là thầy giáo duy nhất ở đây, tên Lý Yến Nam, nghe nói mười mấy tuổi đã xuống núi, lăn lộn bên ngoài, vài năm trước quay lại bắt đầu dạy trẻ con ở đây học, đáng quý chính là không quên tâm ý ban đầu.”
Tô Ánh Nguyệt không biết đã đến bên anh từ lúc nào.
Trần Minh Tân nghe vậy thì cười lạnh một tiếng: “Đáng quý?”
Tô Ánh Nguyệt thật sự cảm thấy người như Lý Yến Nam rất đáng quý, mà ngữ khí quái gở của Trần Minh Tân lại khiến cô thấy có chút phản cảm.
Sắc mặt cô cũng không khỏi lạnh đi: “Trần Minh Tân, anh có ý gì?”
Trần Minh Tân bỏ lại cho cô hai chữ có chút nghiền ngẫm: “Em đoán?”
Ngược lại anh không có ý gì, mà người có ý chính là Lý Yến Nam.
Anh lăn lộn thương trường bao nhiêu năm vẫn chưa nhìn nhầm người.
Lý Yến Nam chắc chắn không phải người cam chịu tầm thường.
Tô Ánh Nguyệt hừ lạnh, cũng không để ý đến Trần Minh Tân nữa.
Quái gở lại thần thần bí bí, cô để ý anh mới lạ.
Đúng lúc này đã tới giờ tan học.
Đám trẻ con lao ra như đàn ong vỡ tổ, Trần Minh Tân thấy thế vội vàng kéo Tô Ánh Nguyệt vào lòng.
Tô Ánh Nguyệt cũng đang tránh đám trẻ kia nên cũng không chú ý mình đã dựa vào lòng Trần Minh Tân.
Đến khi Lý Yến Nam ra, anh ta ngạc nhiên nhìn Tô Ánh Nguyệt và Trần Minh Tân: “Cô Tô, đây là…”
Tô Ánh Nguyệt quay đầu nhìn Trần Minh Tân, lúc này mới phát hiện mình và anh cách nhau gần thế nào.
Cô hoảng loạn lùi về sau một bước, nói với Lý Yến Nam: “Đây là đối tác công việc của bên đầu tư chúng tôi, họ Trần.”
Lý Yến Nam nghe vậy thì lịch sự nói: “Anh Trần.”
Người dân trong thôn thật sự không hay gọi là anh hay cô, mọi người đều gọi là cô gái, chàng trai.
Trần Minh Tân đứng đó không nhúc nhích, còn cho tay vào túi quần, vẻ mặt rất tuỳ ý: “Chào anh.”
Biểu cảm trên mặt Lý Yến Nam có chút cứng ngắc.
Anh ta quay đầu nhìn Tô Ánh Nguyệt: “Cô Tô, hôm nay hai người tới đây có chuyện gì không?”
Tô Ánh Nguyệt lắc đầu nói: “Không có gì, chỉ tới xem một chút thôi, bây giờ chúng tôi cũng phải về rồi, hôm nay anh dạy cả ngày cũng vất vả, mau về đi.”
Lý Yến Nam nghe thế chỉ gật đầu, dường như còn muốn nói gì, lại nhìn Trần Minh Tân mặt không biểu cảm đứng bên cạnh khiến anh ta có chút kiêng kỵ không tên.
Trước khi anh ta đi còn nhìn Trần Minh Tân một lần.
Ánh mắt ấy không chỉ Trần Minh Tân nhìn thấy mà Tô Ánh Nguyệt cũng nhìn thấy.
Cô luôn cảm thấy Lý Yến Nam có chút kỳ lạ.
Cảm giác này không phải lần đầu.
Lại vì chuyện xảy ra tối qua nên trong lòng cô luôn lo lắng bất an.
Cô nghĩ một chút rồi nhìn Trần Minh Tân, gọi anh một tiếng: “Trần Minh Tân.”
“Sao thế?” Trần Minh Tân nghiêng đầu nhìn cô, vẻ mặt nghiêm túc, vẫn như vô số lần thường ngày khi cô nhìn anh khiến cô cảm thấy bỗng dưng tin tưởng.
Cô cắn môi nói: “Thật ra… tôi cảm thấy thầy giáo Lý có chút kỳ lạ.”