Lúc quay về thôn thì đã hơn mười giờ tối rồi.
Tô Ánh Nguyệt và Trần Minh Tân ngồi ở trước bàn ăn cơm, cảm thấy ngày hôm nay trôi qua rất không có cảm giác chân thật.
Vừa đúng lúc mất điện, trên bàn chỉ có một ngọn nến, cô thậm chí còn nhìn không rõ mặt của Trần Minh Tân.
Nghĩ một lúc, cô hỏi Trần Minh Tân: “Anh nói xem, mục đích của Lý Yến Nam rốt cuộc là gì?”
Trần Minh Tân trả lời rất thẳng thừng: “Không biết.”
Bỏi vì tài liệu biết được quá hạn chế, cho nên hiện giờ không thể nào suy đoán được.
…
Ngày thứ hai, Tô Ánh Nguyệt vẫn như ngày thường làm việc cùng mọi người.
Chuyện cô bị Lý Yến Nam bắt cũng không nói với ai, thậm chí đến Lê Bách Lạc cũng không biết.
Advertisement
Bên ngoài chỉ nói cô bị lạc trên núi ba ngày, Trần Minh Tân có chuyện tìm cô, sau khi tìm được cô thì hai người đều bị lạc đường.
Về phần người khác có tin hay không thì cũng không quan trọng.
Cô biết, chuyện của Lý Yến Nam vẫn chưa xong, công việc ở bên này cũng phải làm cho xong.
Không thể vì một người mà ảnh hưởng đến toàn thể.
Kết quả, cô vừa mới mở một cuộc họp ngắn thì Trần Minh Tân đã đến tìm cô.
Tô Ánh Nguyệt hỏi anh: “Xảy ra chuyện gì rồi?”
“Lý Yến Nam không thấy nữa.” Sắc mặt Trần Minh Tân hơi chán nản.
Tô Ánh Nguyệt nghe vậy cũng biến sắc.
Dù sao, mục đích của Lý Yến Nam đến bây giờ bọn họ cũng không biết được, mà người thì lại mất tích không thấy nữa.
Sự thật quay vòng như chong chóng.
Bởi vì việc Lý Yến Nam mất tích mà trong lòng Tô Ánh Nguyệt bất an không thôi, cho nên cô nhanh chóng đẩy nhanh tiến độ công việc.
Người ở trong thôn, suy đoán đủ chuyện trên đời.
Advertisement
Chị cả Trương nhân lúc mọi người không chú ý mà cẩn thận hỏi Trần Minh Tân: “Cậu này, cậu biết Lý Yến Nam đi đâu rồi không?”
Trần Minh Tân trả lời với sắc mặt vô cảm: “Không biết.”
Chị Trương nhìn thấy bộ dạng lạnh lùng của Trần Minh Tân thì bị dọa sợ, cũng không dám hỏi nhiều nữa, nhưng chị ấy cảm thấy, Trần Minh Tân cũng sẽ không vô duyên vô cớ mà đi hại Lý Yến Nam.
…
Cuối cùng, sau một tuần, việc quay phim bên này cũng kết thúc.
Một nhóm người chuẩn bị trở về thành phố Vân Châu.
Trên mặt mỗi người đều hiện ra sự vui vẻ.
Dù sao ở đây cũng gần một tháng rồi, đều có chút hoài niệm cuộc sống ở thành phố.
Không khí ở đây tuy tốt, nhưng cũng không thuận tiện.
Hằng ngày không phải là khoai lang thì là khoai tây, nếu không thì là mì gói, lương khô tự mang theo.
Đến sân bay ở thành phố Vân Châu, mọi người đều vội vàng tách ra.
Lúc Lê Bách Lạc đi đến, ánh mắt nhìn Tô Ánh Nguyệt và Trần Minh Tân hơi khác lạ.
Đợi đến khi mọi người đều đi rồi, Tô Ánh Nguyệt mới mấp máy môi nói: “Em về trước đây.”
Trần Minh Tân ừ một tiếng, kéo vali của cô ra, tay khác thì nắm lấy tay cô: “Đi thôi.”
“Anh làm gì đó? Anh đi đâu vậy?” Tô Ánh Nguyệt bị anh dẫn sau lưng, sải bước gia tăng tốc độ mới đuổi kịp anh.
Trần Minh Tân cũng ý thức được mình đi hơi nhanh, bước chậm lại, giọng nói tự nhiên: “Hoặc là em về nhà, hoặc là tôi đến khu căn hộ của em, chọn một trong hai.”
Chọn một hay hai có gì khác nhau à? Còn không phải là hai người ở chung với nhau hay sao.
Tô Ánh Nguyệt ngược lại nghĩ đến chuyện khác, vẻ mặt cũng ảm đạm đi vài phần.
“Anh và Cố Hàm Yên…”
Cô vẫn không quên, Trần Minh Tân và Cố Hàm Yên đã đính hôn.
Người ở trên thế giới đều biết Cố Hàm Yên là vị hôn thê của anh.
Sắc mặt Trần Minh Tân ngưng trệ, nhìn chằm chằm cô, giọng nói nghiêm túc khác thường: “Tôi sẽ làm sáng tỏ, chiều hôm nay sẽ mở cuộc họp báo.”
Tô Ánh Nguyệt thở dài một hơi, lắc đầu nói: “Không cần gấp gáp như vậy đâu.”
…
Hai người cuối cùng vẫn là quay về vịnh Vân Thượng.
Tô Ánh Nguyệt vốn dĩ muốn quay về khu căn hộ của mình, nhưng Trần Minh Tân nói: “Thịt Bò ở nhà không ai chăm sóc, rất đáng thương.”
Tô Ánh Nguyệt trợn mắt nói: “Anh nhốt Thịt Bò ở trong nhà lâu như vậy sao? Anh không biết gửi đến Ngọc Hoàng Cung để cho Nam Sơn chăm sóc giúp anh à?”
Trần Minh Tân đang lái xe, nghe thế thì lái xe chậm lại, quay đầu liếc nhìn cô: “Tôi đi bất ngờ, Nam Sơn bận không qua được.”
Nghe anh nói như vậy, Tô Ánh Nguyệt cũng không nói nhiều nữa, trước tiên về vịnh Vân Thượng với anh.
Hai người đi đến cổng biệt thự, xe vừa dừng thì gần như cùng lúc, điện thoại của hai người đều kêu lên.
Hai người họ liếc nhìn lẫn nhau. Trong mắt đều mang theo sự kinh ngạc.
Tô Ánh Nguyệt liếc nhìn màn hình điện thoại, thế mà lại là Lục Thời Sơ.
Điện thoại vừa kết nối, cô đã nghe được giọng nói có chút căng thẳng của Lục Thời Sơ: “Ánh Nguyệt, em về rồi à?”
“Ừ, mới từ sân bay trở về, vừa mới về đến nhà.” Tô Ánh Nguyệt nghe ra sự khác thường trong giọng nói của anh ấy, đợi anh ấy nói câu sau.
Giọng nói của Lục Thời Sơ mang theo vài tia chất vấn: “Em và Trần Minh Tân đã xảy ra chuyện gì? Hai người lại ở với nhau nữa à?”
“Em và anh ấy…” Tô Ánh Nguyệt do dự chốc lát, cô không thích giọng điệu này của Lục Thời Sơ, mà bản thân cô thế nhưng lại cảm thấy có chút chột dạ.
Tô Ánh Nguyệt do dự chốc lát, Lục Thời Sơ lại mở miệng nói chuyện, trong ngữ khí mang theo vài phần sáng tỏ: “Hai người quả nhiên ở cùng nhau, xem ra tin tức cũng không hoàn toàn sai, em xem tin tức trước đi, có việc gì thì gọi cho anh.”
Nói xong, Lục Thời Sơ thìcúp máy.
Tô Ánh Nguyệt cảm giác được Lục Thời Sơ hơi tức giận.
Tuy không biết vì sao anh ấy tức giận, nhưng cô vẫn quyết định đi xem tin tức trước.
Trần Minh Tân bên cạnh đang nghe điện thoại, lúc này anh nói một câu với đầu dây bên kia: “Trên tin tức nói gì?”
Không biết người bên kia nói gì mà Trần Minh Tân cúp điện thoại thì trưng ra bộ dạng rất tức giận.
Tô Ánh Nguyệt hỏi anh: “Điện thoại của Nam Sơn à?”
Trần Minh Tân nghe thấy giọng nói của cô, thu liễm cảm xúc lại, gật đầu.
“Anh ta nói gì vậy?” Cô nghe thấy Trần Minh Tân có nhắc đến tin mới, xem ra giống với việc Lục Thời Sơ gọi cho cô.
Xem ra, tin mới này có liên quan đến cô và Trần Minh Tân.
Trong lòng cô có linh cảm, đây nhất định không phải là tin tốt lành gì.
Trần Minh Tân quay đầu nhìn cô, theo thói quen đưa tay ra vò tóc cô: “Cho dù là gì, chúng ta trước tiên cũng đừng quan tâm, vào nhà đã, ăn cơm xong, nghỉ ngơi rồi hẵng nói.”
Tô Ánh Nguyệt gật đầu, cúi đầu nhìn điện thoại, tắt lịch sử đã mở.
Trần Minh Tân đã nói như vậy, vậy thì trước tiên không xem nữa.
…
Hai người mới đi vào đến cửa thì nhìn thấy phòng khách lộn xộn hết cả, rõ ràng là dấu tích phá hoại của Thịt Bò.
Tô Ánh Nguyệt bật cười, cô biết sẽ như vậy mà.
Trần Minh Tân ngược lại tức giận đi đến ổ của nó, kết quả không tìm thấy Thịt Bò ở bên trong.
Anh nghĩ đến cái gì, sắc mặt đen lại.
Nếu dám bước vào phòng ngủ, nó chết chắc rồi!
Thấy Trần Minh Tân phẫn nộ xông lên lầu, Tô Ánh Nguyệt cũng vội vàng đi lên theo.
Trần Minh Tân đẩy cửa phòng ngủ ra thì nhìn thấy Thịt Bò đang ngủ ở trên giường.
Anh phẫn nộ hét lớn: “Thịt Bò, con cút khỏi phòng cho ta!”
Thịt Bò bị giọng hét của anh làm tỉnh, sau đó nhảy từ trên giường xuống, chạy đến trước mặt Trần Minh Tân thì nhảy lên trên người anh, trong miệng còn sủa “Gâu gâu”.
Tô Ánh Nguyệt đẩy anh: “Đừng hung dữ như vậy, nó chỉ là nhớ anh thôi.”
Nói xong, cô ngồi xổm xuống, vẫy tay với Thịt Bò: “Thịt Bò, qua đây mẹ ôm.”
Thịt Bò thấy thế thì nhanh chóng chạy qua, bỗng xông lên người cô, thiếu chút nữa đẩy cô té ngã.