Sân bay quốc tế thành phố Vân Châu.
Xe vừa đỗ lại, Tô Ánh Nguyệt đã lập tức mở cửa xe ra, bước chân nhanh nhẹn chạy đến cửa ra của sân bay.
Trần Minh Tân ở sau lưng cô nhíu chặt lông mày, bước lên giữ chặt cô lại, giọng nói căng chặt: "Đi chậm một chút."
"Cậu em đến rồi, phải nhanh lên một chút!"
Tô Ánh Nguyệt kéo anh chạy, vừa chạy vừa phàn nàn với anh: "Đã bảo phải ra khỏi nhà sớm một chút, bị tắc đường đến cũng muộn mất rồi."
Đúng lúc này, điện thoại của Tô Ánh Nguyệt vang lên, cô dừng lại nghe điện thoại, thì nghe thấy giọng nói của Phong Hải từ đầu kia truyền đến: "Ánh Nguyệt, cậu nhìn thấy cháu rồi, không cần chạy đến đây nữa, để cậu đến đó."
Nói xong, anh ta cúp máy.
Tô Ánh Nguyệt dừng lại, nhìn chung quanh, nhưng mà vẫn không nhìn thấy người.
Qua vài phút nữa, Phong Hải đi cùng với người làm việc cho anh ta, mới đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt.
Advertisement
"Cậu."
Tô Ánh Nguyệt buông tay Trần Minh Tân ra để lên chào hỏi.
Sắc mặt Phong Hải dịu dàng, khẽ vuốt cằm, rồi lập tức chuyển ánh mắt lên trên người Trần Minh Tân đứng sau lưng cô.
Có điều anh ta cũng không hiền hòa với Trần Minh Tân.
Phong Hải chỉ lạnh lùng liếc Trần Minh Tân, rồi chuyển ánh mắt sang chỗ khác.
Trần Minh Tân ngập ngừng một lát, mới chậm rãi lên tiếng: "Ngài Phong."
Bảo anh gọi một người chỉ hơn mình có vài tuổi là cậu?
Cũng không phải không thể được.
Nhưng mà, rõ ràng vẻ mặt của Phong Hải không vui vẻ lắm.
Phong Hải nghe thấy thế, hơi cong môi, nụ cười trên khóe miệng như có như không: "Ngài Trần, ngưỡng mộ danh tiếng của anh đã lâu."
Ánh mắt của Trần Minh Tân khẽ lóe lên: "Ngài Phong khách khí rồi."
Tô Ánh Nguyệt cũng nhận ra bầu không khí giữa hai người đàn ông này không ổn.
"Cậu, cậu vừa xuống máy bay, nhất định rất mệt mỏi, vẫn nên về nghỉ ngơi trước đi."
Advertisement
Cô nói xong, rồi khoác tay Phong Hải dẫn đầu đi về phía trước.
Khuân mặt Trần Minh Tân lạnh lùng nhìn theo bóng lưng của hai người, đứng im tại chỗ không nhúc nhích.
Hình như Tô Ánh Nguyệt nhận thấy khác thường, nên quay đầu lại nhìn anh, rồi cười nịnh với anh.
Gương mặt đang sa sầm của Trần Minh Tân có chút tan vỡ, tuy rằng không tình nguyện, nhưng vẫn đi theo.
...
Bởi vì Phong Hải có nhà ở thành phố Vân Châu, nên về đến trong thành phố bọn họ đi trước.
Vốn dĩ Tô Ánh Nguyệt cũng định đi theo, nhưng lại bị Phong Hải từ chỗi.
Phong Hải nhìn qua Trần Minh Tân, rồi mới quay đầu nhìn về phía Tô Ánh Nguyệt: "Cậu hơi mệt, muốn đi nghỉ trước, cháu về đi, tối nay cùng nhau ăn cơm."
Phong Hải là người nói một không hai, tuy rằng bề ngoài rất ấm áp, nhưng mà khi nói chuyện làm việc luôn rất cứng rắn.
Tô Ánh Nguyệt đành phải gật đầu: "Vâng, vậy tối nay gặp."
Thấy xe của Phong Hải đã đi khỏi, Tô Ánh Nguyệt mới kéo Trần Minh Tân về xe mình.
Trên đường về nhà, Trần Minh Tân không nói một câu nào.
Ngay cả Tô Ánh Nguyệt nói chuyện với anh, anh cũng không để ý gì đến cô.
Tô Ánh Nguyệt lườm anh khinh bỉ, quỷ hẹp hòi.
...
Bữa tối, điểm hẹn là CLB Ngọc Hoàng Cung.
Khi Tô Ánh Nguyệt vàTrần Minh Tân đến, thì Phong Hải đã có mặt rồi.
Anh ta là người rất đúng giờ.
Tô Ánh Nguyệt thấy Phong Hải còn đến sớm hơn so với bọn họ, trong lòng có chút buồn rầu: "Cậu!"
Phong Hải đã thay một bộ âu phục màu xám, trên mặt hiện lên nụ cười nhẹ.
Bởi vì là người từng trải, nên cả người anh ta tràn đầy sức hút của sự chín chắn, trên mặt đều là sự hiền hòa được tôi luyện qua bao năm tháng, nhìn thoáng qua lại càng cảm thấy thân thiết hơn.
Nhưng Trần Minh Tân lại không cho là như vậy.
Sau khi mọi người ngồi xuống, Trần Minh Tân đẩy menu đến trước mặt Phong Hải: "Ngài Phong, anh chọn món đi."
Phong Hải mỉm cười, nhận lấy menu rồi bắt đầu gọi món ăn.
Sau đó trong suốt bữa cơm, bầu không khí đều rất vi diệu.
Khi ăn được mọt nửa, Trần Minh Tân đột nhiên mở miệng: "Lần này Ngài Phong đến thành phố Vân Châu, vì công ty truyền thông Hải Nguyệt?"
Động tác dùng cơm của Phong Hải vô cùng thanh nhã, anh nhai hết thức ăn trong miệng, rồi mới chậm rãi nói: "Ngài Trần nghĩ sao? Không nói một lời đã bắt cóc cháu gái ngoại của tôi, đương nhiên tôi phải đến xem một chút, người bắt cóc cháu tôi là loại đàn ông nào?"
Dứt lời, anh ta bỏ dao dĩa trong tau xuống, trong đôi mắt ấm ám có thêm vài phần sắc bén.
Tô Ánh Nguyệt vừa uống một ngụm nước trái cây, nghe thấy Phong Hải nói vậy, thiếu chút nữa bị sặc.
Phong Hải để cho cô có cảm giác, lúc nào cũng là một người rất ưu tú hoàn mỹ, cũng chưa bao giờ can thiệp quá nhiều vào chuyện của cô.
Cô không ngờ, anh ta sẽ nói thẳng ra những lời này.
"Cậu, chuyện này..."
Phong Hải nhìn sang cô, trong giọng nói có sự nghiêm khắc hiếm khi thấy: "Đàn ông nói chuyện, cháu đừng xen vào."
Thật ra cô muốn nói, nếu như anh ta thật sự muốn truy cứu, thì cô cũng có chỗ sai.
Ít nhất, cô không chủ động nói với Phong Hải.
Trần Minh Tân không vui vì giọng điệu của Phong Hải khi nói chuyện với Tô Ánh Nguyệt, anh nghiêng đầu nắm chặt tay Tô Ánh Nguyệt, khẽ nói: "Ăn no chưa? Đi đến chỗ Nam Sơn thăm Thịt Bò."
Khi bọn họ đến, cũng mang theo Thịt Bò.
Có điều, vì ăn cơm cùng với Phong Hải, anh ta lại là người rất hay để ý. nên để Thịt Bò lại chỗ Nam Sơn.
Tô Ánh Nguyệt nghe thấy vậy, quay đầu nhìn Phong Hải, thấy anh ta không có ý muốn nói điều gì, thì đứng dậy ra ngoài.
Nhường lại không gian cho hai người đàn ông này.
Chắc có lẽ sẽ không...Đánh nhau chứ?
Tô Ánh Nguyệt ôm tâm trạng lo sợ không yên đi ra ngoài.
...
Trong phòng đã hoàn toàn yên tĩnh.
Phong Hải mở miệng trước, đánh đòn phủ đầu: "Ngài Trần đối với vấn đề hôn nhân, thật đúng là tùy ý."
Gương mặt của Trần Minh Tân căng ra, vẻ mặt có chút kiên nhẫn, giọng nói vẫn lạnh lùng như cũ: "Tôi rất nghiêm túc với Tô Ánh Nguyệt."
"Nghiêm túc đến mức nó mang thai cũng không biết, khi nó đau khổ vì mất đi con mình, anh lại đang đính hôn với người phụ nữ khác, đối với chữ nghiêm túc của anh, tôi thật sự không nhận nổi."
Trong giọng nói của Phong Hải mang theo vẻ khinh thường.
Hai tay Trần Minh Tân bên dưới bàn, không tự chủ nắm thành nắm đấm.
Phong Hải nói rất khó nghe, nhưng lại là sự thật.
"Chuyện đã xảy ra tôi không có cách nào thay đổi được, biết sai mà sửa, sau này tôi sẽ đối xử tốt với cô ấy." Trong giọng nói của Trần Minh Tân mang theo chút trịnh trọng không dễ dàng nhận ra.
Tuy rằng bây giờ anh vẫn chưa xác định được Phong Hải đối với Tô Ánh Nguyệt là chân tình hay giả ý, nhưng cho dù nói như thế nào, thì anh ta thật sự là người nhà của Tô Ánh Nguyệt.
Tô Ánh Nguyệt, cũng rất kính trọng anh ta.Đọc nhanh tại Vietwriter.net
Phong Hải nghe thấy thế, trong mắt hiện lên một tia sáng khác thường, nhanh đến mức không để ai phát hiện ra.
Anh chậm rãi lên tiếng: "Vậy mỏi mắt mong chờ."
...
Tô Ánh Nguyệt dắt Thịt Bò đến trước cửa phòng.
Cô đang muốn đẩy cửa đi vào, thì cửa đã được người bên trong mở ra.
Tô Ánh Nguyệt nhìn thấy Trần Minh Tân, thì nghiêng đầu ngó vào bên trong, hỏi anh: "Cậu em đâu?"
"Đi rồi." Trần Minh Tân nói xong, thuận tiện đá văng Thịt Bò đang chồm lên người mình ra.
Trong giọng nói của Tô Ánh Nguyệt mang theo chút oán trách: "Sao cậu đi mà anh không nói với em một tiếng!"
Trần Minh Tân hừ lạnh: "Anh ta là một người đàn ông trưởng thành nói cho em biết làm gì? Em sợ anh ta lạc đường à?"
Tô Ánh Nguyệt: "..."
Người đàn ông cố tình gây sự!