ÔNG CÓ ĐƯỢC LỢI ÍCH GÌ TỪ NHÀ HỌ PHAN
Tô Ánh Nguyệt nhìn theo bóng dáng Tô Thành biến mất ở ngã rẻ chỗ cầu thang, cô tiến đến gần Trần Minh Tân: “Anh đợi tội một chút, tôi sẽ quay trở lại ngay.”
Trần Minh Tân im lặng nhìn cô, như có chút không yên tâm, khẩu khí có chút khác thường: “Vậy em nhanh lên, giờ đã quá giờ cơm tối thường ngày của tôi rồi, tôi hơi đói.”
Tô Ánh Nguyệt nghe hiểu được ý của anh, biết anh không quan tâm đến lời nói của Tô Thành, khẽ cười, yên tâm đi lên lầu.
Mà điều nực cười nhất là: hôm qua cô còn nói trước mặt Tô Yến Nhi rằng đích thân Tô Thành báo và nhắn cô về tham gia buổi họp mặt gia đình.
Không ngờ tới là giờ lại trở thành tiệc chia rẽ.
Advertisement
Cô không biết lý do vì sao Tô Thành đột nhiên muốn cô và Trần Minh Tân ly hôn, nhưng theo như hiểu biết của cô đối với Tô Thành thì chắc chắn ông có mục đích gì đó.
“Ông nội.”
Trong phòng làm việc, Tô Thành đứng quay lưng về hướng cửa, Tô Ánh Nguyệt đi vào lên tiếng thưa ông.
“Còn dám kêu ông là ông nội sao, đến cả lời của ông cũng không nghe rồi!” Tô Thành giận đùng đùng quay người lại, nhìn có vẻ như ông bị Tô Ánh Nguyệt làm cho ông rất giận.
Tô Ánh Nguyệt nhếch miệng cười, thất vọng và khiêu khích cô đều không muốn che dấu nữa, dù sao thì cô nói gì cũng là sai, ông nội chưa bao giờ thương cô, hay tin cô, vậy thì cô cần gì phải để ý đến ông.
“Nếu như con nghe lời ông ly hôn với Minh Tân, ông sẽ trả cổ phần của ba con cho con không?” Tô Ánh Nguyệt biết chắc ông sẽ không trả, nên cô cố ý hỏi như vậy.
Cho dù cô và Trần Minh Tân thật sự có ly hôn thì cũng không phải do chịu sự uy hiếp của người khác, mà đó sẽ là kết quả thương lượng của cô và Trần Minh Tân.
Nhưng vấn đề là, cô hình như…hoàn toàn không có ý định muốn ly hôn.
Advertisement
Tô Thành nghe vậy, vẻ tức giận trên mặt cũng từ từ dịu xuống, ông quan sát Tô Ánh Nguyệt kỹ hơn, lúc ông lên tiếng thì giọng nói của ông đã quay về vẻ uy nghiêm ban đầu: “Con có thật là muốn lấy lại cổ phần của ba con để lại cho con không?”
Tô Ánh Nguyệt không biết Tô Thành đang mưu tính gì, gật gật đầu: “Dạ.”
“Ông cho con một cơ hội.” Tô Thành tiến đến gần Tô Ánh Nguyệt, lúc này ông mới phát hiện ra mấy năm gần đây ông không mấy để ý đến đứa cháu gái nhỏ này, thực tế cô xinh đẹp hơn Tô Yến Nhi một chút, chả trách Phan Viết Huy cứ nhớ đến cô.
“Con phải gả cho Phan Viết Huy, ông sẽ kêu luật sư làm thủ tục trả cổ phần cho con.” Tô Thành nhìn thẳng vào mắt Tô Ánh Nguyệt và chờ đợi đến phản ứng của cô.
Mặc dù ngay từ đầu cô đã có tâm lý chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất có thể xảy ra, nhưng khi nghe những lời ông vừa nói, trong lòng cô vẫn dấy lên cảm giác khó chịu lạ thường.
“Ông muốn gả con cho Phan Viết Huy? Ông có biết anh ta là người như thế nào không?” Tô Thành muốn cô gả cho loại rác rưởi như Phan Viết Huy, nói anh ta là rác rưởi vẫn còn nhẹ.
Vết thương trên đầu của Tô Ánh Nguyệt âm ỉ đau, từ lúc bước vào đến bây giờ, Tô Thành chỉ lo thuyết phục cô ly hôn với Trần Minh Tân, không hề để ý quan tâm hỏi han đến vết thương trên đầu của cô.
“Danh tiếng của Phan Viết Huy đúng là hơi xấu chút, nhưng kết hôn rồi cậu ta sẽ tu tâm thôi, đàn ông đều như vậy cả, đâu có gì đáng phải lo ngại, thêm vào nữa là con gả cho Phan Viết Huy, hợp tác của chúng ta và nhà họ Phan sẽ càng bền vững hơn.”
Hiếm khi Tô Thành nói chuyện nhỏ nhẹ với cô, nhưng những lời ông nói ra so với lúc ông tức giận thì càng khiến cô tổn thương hơn.
Tô Ánh Nguyệt lùi sau một bước, sắc mặt lạnh như băng nhìn Tô Thành: “Ông được lợi gì từ nhà họ Phan, mà ông có thể đến cái thể diện già cũng không cần nữa, đi ép cháu gái của ông!”
“Mày…” Tô Thành bị Tô Ánh Nguyệt nói trúng tim đen, ông giận đến mặt ông tái mét nói không nên lời.
“Không cần biết họ hứa cho ông những gì, sẽ không có chuyện con và Trần Minh Tân ly hôn! Cho dù đời này con phải sống cuộc sống của tên ăn mày, con cũng tuyệt đối không gả cho Phan Viết Huy!”
Nói xong, Tô Ánh Nguyệt không thể ở lại đây thêm một giây phút nào nữa, mặt cô thoáng hiện lên vẻ câm phẫn: “Nếu ông muốn nhận được lợi ích từ nhà họ Phan, ông gả Tô Yến Nhi qua nhà đó đi.”
Nói xong cô xoay người nhanh chóng đi ra ngoài, để lại Tô Thành ở sau lưng lớn tiếng hét: “Tô Ánh Nguyệt, mày quay lại đây cho tao!”
Tô Ánh Nguyệt không hề dừng bước, cô nghe được cũng giả vờ như không nghe thấy.
Cô đã nhịn đủ rồi, Tô Thành chưa bao giờ coi cô là người nhà họ Tô, để mặc cho những người khác trong nhà bắt nạt cô, gây khó dễ cho cô.
Nói đến nhà họ Phan thì cô nghĩ chắc bên đó đưa ra điều kiện rất hấp dẫn mới có thể khiến cho ông chịu gạt bỏ thể diện của mình để ép cô và Trần Minh Tân ly hôn.
Chỉ là, hình như cũng không liên quan đến cô!
Bọn họ muốn cô ly hôn thì cô càng không ly hôn!
Tô Ánh Nguyệt cảm giác nỗi tức giận trong lòng đã dâng cao lên đến đỉnh đầu, cô bước nhanh xuống lầu, gần như là chạy xuống dưới.
Trần Minh Tân im lặng ngồi trên sofa, mặt anh vẫn điềm tĩnh không có dáng vẻ gì là mất kiên nhẫn, nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt đi xuống, anh liền đứng dậy, ánh mắt của anh quan sát cô từ trên xuống dưới, giống như muốn xác định xem cô có vấn đề gì không.
“Đi thôi, chúng ta về nhà thôi.” Tô Ánh Nguyệt đi đến chỗ Trần Minh Tân kéo tay anh, cô hiện tại thật sự rất muốn tức tốc quay về căn hộ nhỏ của mình.
Biệt thự nhà họ Tô tuy rộng lớn như vậy, nhưng lạnh lẽo đến đáng sợ.
Trần Minh Tân đưa tay sờ sờ mặt cô, trên mặt anh thậm chí không hề có chút gì là thoải mái, nhưng Tô Ánh Nguyệt lại bị hành động này của anh làm cho cô yên tâm hơn.
Nỗi tức giận lên đến đỉnh đầu sắp phun trào của cô gần như đã tĩnh lặng hơn rất nhiều.
Nhìn hai người chuẩn bị rời đi, những người khác đang ngồi ở đó cũng liền đứng dậy.
Tô Thành đứng trên hành lang lầu hai nhìn xuống đại sảnh, hét lớn: “Chặn chúng nó lại!”
Vừa dứt lời, lập tức mấy người vệ sỹ chạy đến bao vây lấy họ, có vẻ như đang chờ sẵn.
Tô Ánh Nguyệt đã từng sống cùng Tô Thành rất nhiều năm, đương nhiên hai người họ sẽ hiểu được phần nào đó tính cách đối phương, ông ta đã đoán trước Tô Ánh Nguyệt sẽ không dễ dàng gì mà bị thuyết phục, nên đã có chuẩn bị từ trước.
Tô Ánh Nguyệt khá căng thẳng, quay qua nhìn Trần Minh Tân, đáy mắt cô hiện lên nét kinh hoàng, tuy là bình thường cô luôn tỏ ra vẻ trời không sợ, đất không sợ, nhưng khi đối mặt với Tô Thành, thật sự cô có chút sợ.
Điều này có chút liên quan đến ký ức tuổi thơ của cô.
“Không cần phải lo lắng.” Trần Minh Tân kéo cô vào lòng mình, giọng của anh cực kỳ bình tĩnh.
Kỳ lạ là Tô Ánh Nguyệt lại yên lặng nghe lời anh.
Đây là lần đầu tiên từ lúc ra đời đến giờ, cô cảm giác bất kể xảy ra chuyện gì, hình như không còn cảm giác sợ nữa.
“Tôi vẫn giữ câu nói lúc nãy, cậu Trần đây muốn rời đi thì bây giờ vẫn có thể đi, tôi chẳng qua là muốn dạy dỗ đứa cháu gái của tôi mà thôi, không liên quan đến cậu.”
Tô Thành đi tới đại sảnh, sắc mặt bình thản ngồi lên ghế sofa, dường như ông đã nắm chắc Tô Ánh Nguyệt sẽ không có cách nào phản kháng lại ông.
Giọng nói của Trần Minh Tân vang lên ở đại sảnh, tuy giọng nói không lớn lắm, nhưng lại có sức uy hiếp: “Nếu như cháu không đi thì sao?”
Tô Thành nghe vậy hơi sửng sốt, mặt ông tỏ vẻ khinh thường, giống như ông cho rằng Trần Minh Tân không biết tự lượng sức mình: “Chỉ vì một người phụ nữ mà hủy hoại tiền đồ của mình, cậu Trần nhớ suy nghĩ kỹ nhé, xem rốt cục thì có đáng hay không.”
“Có đáng hay không, ăn thua ở cháu!” Trần Minh Tân vẫn giữ sắc mặt bình tĩnh, móc điện thoại ra: “Nếu như chuyện này đã không thể giải quyết theo cách nhẹ nhàng êm đẹp, vậy thì, chỉ còn cách báo cảnh sát.”
“Ha ha…”
Tô Thành cười thành tiếng, vẻ khinh thường trong mắt ông càng hiện rõ hơn, ông nhìn Trần Minh Tân không khác gì nhìn con kiến bé xí: “Tôi vốn đánh giá rất cao thanh niên các cậu, có dũng khí, đối mặt với thất bại không hề sợ hãi.”
“Cháu cũng rất khâm phục sự tự tin của ông Tô.” Trần Minh Tân nói xong, liền đưa tay ấn vài nút trên điện thoại, sau đó đưa điện thoại sát tai nói: “Đang ở nhà họ Tô, báo cảnh sát giùm tôi là được rồi.”