Trần Minh Tân ngồi bên giường lúc lâu, mới đứng dậy đi vào phòng tắm tắm rửa, rồi tắt đèn leo lên giường.
Anh ôm cơ thể mềm mại của Tô Ánh Nguyệt vào lòng, cảm thấy xót xa.
Về Tô Chí, lúc đó anh chỉ điều tra một nửa rồi ngưng không điều tra tiếp.
Bởi vì, anh sợ kết quả không như mong muốn.
Tuy anh tin tưởng trực giác của Tô Ánh Nguyệt, nhưng với anh mà nói, cho dù kết quả chỉ có một phần vạn khả năng không như ý, anh cũng không muốn cược.
Nếu không phải vì Tô Ánh Nguyệt kiên quyết muốn điều tra thì anh cũng không muốn lật lại vụ án này nữa.
Tuy Tô Nguyên Minh vẫn chưa nói ra mấu chốt thực tế, nhưng những gì ông ta nói cũng đã có một chút đủ để chứng minh Tô Chí vô tội.
Tô Chí rất thương Tô Ánh Nguyệt, không cần biết ông có phải là hung thủ hay không, nhưng tuyệt đối không thể nào mới ở tù vài ngày đã tìm đến cái chết.
Advertisement
Chân tướng chỉ có một, đó chính là có người đã giết chết Tô Chí.
Cho dù sau này có người muốn lật lại bản án thì cũng không có người để đối chứng.
Mà người giết chết Tô Chí mới là hung thủ thực sự.
Mà thời điểm đó ở Thành phố Vân Châu, người có thể mua chuộc được kẻ trong tù để giết phạm nhân đã được định tội… mà phạm nhân này còn là người nhà họ Tô…
Thân phận của người đứng sau lưng này đã không còn là thứ đáng để mong chờ.
Chỉ là…
Bất giác, Trần Minh Tân ôm chặt Tô Ánh Nguyệt hơn.
Rõ ràng trời đã vào xuân, nhưng anh lại cảm giác như mình đang đứng giữa mùa đông giá rét.
***
Sáng hôm sau, khi vừa thức giấc, điều đầu tiên Tô Ánh Nguyệt làm chính là chạy ngay đến phòng tắm.
“Trần Minh Tân!”
Cô gọi tên Trần Minh Tân và mở cửa phòng tắm ra, lúc này mới phát hiện bên trong không bóng người.
Advertisement
Lúc này cô mới sực nhớ lại nửa đêm hôm qua, anh còn rót nước cho cô uống.
Cô nhịn không được vỗ trán mình, đúng là cô ngủ say đến hồ đồ rồi.
Tô Ánh Nguyệt khoác đại cái áo rồi chạy xuống lầu.
Vừa chạy đến nửa chừng cầu thang, cô đã nhìn thấy Trần Minh Tân đang ngồi uống cà phê đọc báo ở phòng khách.
Thịt Bò ngồi chồm hổm bên cạnh, nó nhìn ly cà phê của Trần Minh Tân với ánh mắt hiếu kỳ, sau đó không nhịn được, hển hển mũi lên ngửi, nhưng lại sợ Trần Minh Tân, nên đành ngồi yên nhìn.
Tô Ánh Nguyệt nhón chân vừa định quay ngược lên phòng, từ khóe mắt nhìn thấy tờ báo trong tay anh hơi rung rung, cô dừng bước chân, vội cười tít mắt, chào với bóng lưng của Trần Minh Tân: “Chào buổi sáng!”
“Ừ.” Trần Minh Tân cũng không quay đầu lại.
Tô Ánh Nguyệt do dự lúc rồi dò hỏi: “Tối hôm qua anh đi đâu vậy? Có chuyện gì mà nửa đêm phải đi xử lý thế?”
“Pặc!”
Trần Minh Tân đặt tờ báo lên bàn, thực tế thì anh đặt không mạnh tay lắm nhưng cái nhìn của Tô Ánh Nguyệt thì có vẻ như cơn giận của anh chuẩn bị bùng phát.
Đúng lúc này, Trần Minh Tân đứng thẳng người rồi quay đầu nhìn về phía cô, giọng trầm tĩnh: “Sao em không hỏi anh làm cách nào ra được khỏi phòng tắm?”
Tô Ánh Nguyệt xoay đầu nhìn chỗ khác, cố tình tránh né không dám nhìn thẳng vào mắt anh, giọng ngon ngọt: “Chỉ một cánh cửa phòng tắm sao mà làm khó anh được, anh lợi hại như thế, giỏi như thế!”
“Cám ơn lời tâng bốc của em.”
Trần Minh Tân lạnh lùng đáp lại rồi xoay người đi ra ngoài.
Ra…ra ngoài rồi sao?
Tô Ánh Nguyệt sửng sốt lúc rồi mới đuổi theo.
Đến khi cô đuổi theo đến cửa thì chỉ còn nhìn thấy đuôi của chiếc Bentley cao quý màu đen, chớp mắt đã biến mất.
Tô Ánh Nguyệt không nhịn được đưa tay xoa đầu của Thịt Bò: “Ba của con vì giận mẹ nhốt ba con trong phòng tắm, giận đến mức không nấu bữa sáng cho mẹ sao?”
Thịt Bò nghiêng đầu nhìn cô: “Gâu gâu~”
Không hiểu sao cô có cảm giác trong tiếng kêu của Thịt Bò nghe như nói cô ‘đáng đời’.
“Con cười cái gì? Mẹ không có bữa sáng thì con cũng không có, mẹ có ông xã, con có không?” Tô Ánh Nguyệt nói cho hả giận, rồi quay lên phòng thay đồ và đi đến công ty.
Cô vừa mới vào đến văn phòng, ghế còn chưa ngồi nóng thì Lê Bách Lạc bước vào, trong tay cầm một túi đồ được đóng gói tinh xảo.
Tô Ánh Nguyệt vừa nhìn đã nhận ra ngay đó là hộp đựng đồ ăn mang đi của Ngọc Hoàng Cung.
Lê Bách Lạc vẻ mặt cười cười trêu chọc, đặt túi lên bàn cô và nói: “Bữa sáng do người của Ngọc Hoàng Cung đưa đến.”
Tô Ánh Nguyệt nhìn lo go của Ngọc Hoàng Cung trên túi đựng, cô ngẩn ra một lúc rồi nói: “Cám ơn.”
Lê Bách Lạc khẽ gật đầu rồi xoay người đi ra ngoài.
Tô Ánh Nguyệt mở túi đựng ra, thấy bữa sáng ngon mắt bên trong, bất giác mỉm cười.
Cô biết là Trần Minh Tân người đàn ông nhỏ mọn đó, không thật sự giận cô đâu mà.
***
Có thể là vì ma lực thần kỳ của bữa sáng đó mà cả ngày tâm trạng Tô Ánh Nguyệt đều rất tốt.
Buổi chiều lúc đi ra ngoài có việc, cô bất ngờ gặp Tô Nguyên Minh.
Cô nhìn chằm chằm vào cánh tay bó bột của ông ta, lúc sau mới nhận ra ông ta đúng là Tô Nguyên Minh.
Cô nghĩ nghĩ rồi vẫn quyết định đi qua đó.
Kết quả, cô còn chưa đến gần, Tô Nguyên Minh quay đầu thấy cô mà như thấy ma, mắt trừng trừng, quay người, chạy như bay.
Tô Ánh Nguyệt theo nhìn bóng lưng của Tô Nguyên Minh, buồn bực sờ sờ mặt mình, mặt cô có gì đáng sợ lắm sao, hay là vô tình cô đã làm chuyện gì đó khiến cho Tô Nguyên Minh sợ cô như vậy?
Câu hỏi này cô đành để dành đến tối gặp Trần Minh Tân hỏi vậy.
Tô Ánh Nguyệt bĩu môi nói: “Hôm nay em có gặp Tô Nguyên Minh, chính là chú của em đó, chú ấy nhìn thấy em liền bỏ chạy, em cũng không biết em đã làm gì mà chú lại sợ em như vậy…”
Trần Minh Tân vẻ mặt vẫn bình thản: “Ồ.”
Tô Ánh Nguyệt nói tiếp: “Em thấy cánh tay của chú bó bột…”
Lần này, anh không đợi Tô Ánh Nguyệt nói hết câu, đã lên tiếng giải thích: “Ông ta bị ngã ở Ngọc Hoàng Cung hôm qua lúc đến đó ăn, lúc về hơi say, ngã gãy tay.”
Trần Minh Tân quay đầu thấy Tô Ánh Nguyệt nhìn anh với biểu cảm nghi ngờ, anh lại bổ sung thêm: “Là Nam Sơn kể.”
Tô Ánh Nguyệt chớp chớp mắt: “Em đâu có hỏi anh, anh nói nhiều vậy để làm gì?”
Trần Minh Tân thản nhiên nói: “Kiểu gì em chẳng hỏi.”
Tô Ánh Nguyệt cười cười, quay đầu nhìn về phía cửa sổ, cũng không nói gì thêm nữa.
***
Trong nhà hàng.
Tô Ánh Nguyệt lật quyển thực đơn, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn về hướng cửa.
Chỉ chốc lát sau, bóng dáng của Lục Thời Sơ đã xuất hiện ngay cửa nhà hàng.
“Anh Thời Sơ, ở đây.” Tô Ánh Nguyệt cười cười vẫy tay với Lục Thời Sơ.
Lục Thời Sơ cười lại rồi nhanh chóng đi đến chỗ cô.
Anh ngồi xuống đối điện Tô Ánh Nguyệt, cười hỏi: “Gọi đồ ăn chưa?”
“Đợi anh đến rồi gọi.” Tô Ánh Nguyệt cười híp mắt nói.
Lục Thời Sơ nhíu mày, như cười như không, nói: “Anh tưởng em còn giận anh, không thèm đếm xỉa đến anh chứ.”
“Anh nói gì vậy, anh mà nói vậy nữa là em mặc kệ anh thiệt đó!” Tô Ánh Nguyệt giả vờ tỏ vẻ tức giận trừng mắt nhìn anh.
Lục Thời Sơ cũng không để ý, anh cầm lấy thực đơn rồi đánh dấu chọn vài món, cơ bản đều là những món mà Tô Ánh Nguyệt thích ăn.
Sau khi nhân viên phục vụ rời đi, Lục Thời Sơ mới nhìn Tô Ánh Nguyệt và nghiêm túc nói: “Nói đi, tìm anh có chuyện gì?”
“Không có chuyện gì cũng có thể tìm anh ăn cơm mà.” Tô Ánh Nguyệt cười tươi trả lời, giống như là cô thật sự chỉ hẹn anh ăn cơm thôi.
Lục Thời Sơ không có vẻ gì là cười được.
Lúc này Tô Ánh Nguyệt mới nghiêm túc, thấp giọng cười: “Bị anh phát hiện rồi.”