Lục Thời Sơ nghe xong, hơi ngả người về sau, tựa lưng vào ghế, vẻ mặt hơi âm u.
Rất rõ ràng, anh đang đợi Tô Ánh Nguyệt nói tiếp.
Tô Ánh Nguyệt giơ tay nắm chặt ly nước, khẽ lắc nước bên trong một hồi mới lên tiếng hỏi Lục Thời Sơ: "Lần trước anh nói là có ý gì?"
Có những lúc, nhạy cảm quá không biết là chuyện tốt hay xấu.
Hôm qua lúc cô và Trần Minh Tân nhắc đến Tô Nguyên Minh, anh ấy trả lời rất chủ động.
Điều này hơi khác với tính cách thường ngày của Trần Minh Tân …
Nếu khác thường thì chứng tỏ…
Chuyện Tô Nguyên Minh bị thương là có liên quan tới anh nhưng anh lại không muốn để cho cô biết.
Advertisement
Anh ấy lái vấn đề sang hướng khác nhưng chủ động quá lại khiến cô nghi ngờ.
Lục Thời Sơ khẽ than nhẹ một tiếng: "Anh còn cho là phải chờ rất lâu em mới tới tìm anh để hỏi chuyện này cơ đấy."
"Vì thế, rốt cuộc anh biết những gì?"
Lúc Tô Ánh Nguyệt hỏi câu này, giọng cô có vẻ không còn bình tĩnh nữa.
Cô bắt đầu hơi hối hận vì đã tìm đến Lục Thời Sơ, lo lắng anh sẽ cho mình một câu trả lời đáng sợ.
Lục Thời Sơ nhiều lần nhắc tới mẹ ruột của Trần Minh Tân.
Trần Minh Tân ban đầu vô cớ tiếp cận cô là vì có mục đích khác.
Tuy bây giờ cô và Trần Minh Tân bề ngoài thoạt nhìn như sóng êm gió lặng.
Nhưng dưới vỏ bọc êm ấm đó là lớp sóng ngầm dữ dội mà cả hai chưa chạm vào.
Tuy chưa chạm vào nhưng hai người bọn họ đều hiểu những vấn đề chân thực kia vẫn luôn tồn tại.
Lục Thời Sơ không lập tức nói cho cô biết mà anh hỏi lại cô một lần nữa: "Em chắc chắn muốn biết sao? Nếu em chắc chắn anh sẽ nói cho em biết."
Advertisement
Bàn tay cầm ly nước của Tô Ánh Nguyệt đột nhiên siết chặt, khớp xương trắng bệch.
Cô gật đầu: "Anh nói cho em biết đi, em muốn biết."
Lục Thời Sơ có thể nhìn ra được sự mâu thuẫn và dao động trong lòng Tô Ánh Nguyệt.
Anh nhớ tới buổi tối hôm ấy trong sân bóng rổ bỏ hoang kia, tuy Trần Minh Tân rất căng thẳng nhưng giọng điệu cực kỳ kiên định, nói: "Tất cả những quyết định của tôi đều đặt cô ấy lên hàng đầu."
Bởi vì câu nói này của Trần Minh Tân cho nên trong lòng Lục Thời Sơ thầm quyết định, chỉ cần Tô Ánh Nguyệt chủ động tìm đến anh hỏi thăm thì anh sẽ nói hết cho cô biết.
Mà rốt cuộc đến giờ phút này, tâm trạng anh lại trở nên phức tạp.
"Anh Thời Sơ, anh đang lo lắng điều gì? Là có liên quan đến ba em sao? Anh cho rằng đến bây giờ em vẫn không cảm nhận được gì sao?"
Trong ánh mắt của Tô Ánh Nguyệt lóe lên vẻ mông lung, nhưng rất nhanh đã biến mất.
Lục Thời Sơ chau mày, anh nghiêng đầu liếc mắt nhìn phố phường phồn hoa, dòng xe cộ náo nhiệt bên ngoài, nói: "Lúc Trần Minh Tân mới vừa về thành phố Vân Châu đã âm thầm điều tra ba của em, còn nữa, người bị hại năm đó họ Trần, tên là Trần Lê."
"Keeng..."
Tô Ánh Nguyệt vô thức siết chặt khăn ăn trong tay, khiến cho nĩa ăn vốn đặt trên bàn rơi xuống đất.
Âm thanh không lớn nhưng lại vang vọng trong lòng Tô Ánh Nguyệt.
Trần Minh Tân về nước là vì điều tra chuyện của ba cô.
Người bị hại họ Trần, tên là Trần Lê.
Họ Trần...
Trần Minh Tân, Trần Lê.
Tô Ánh Nguyệt gắng hết sức chớp mắt để cho bản thân tỉnh táo lại, cô lắp bắp mở miệng: "Vì thế..."
Nhưng cô chỉ nói ra được hai từ kia đã nghẹn lại.
Vì thế... lúc ban đầu Trần Minh Tân tiếp cận là vì vụ án kia?
Lục Thời Sơ thấy dáng vẻ này của Tô Ánh Nguyệt trong lòng cũng hơi tự trách.
Nhưng anh biết cho dù anh không nói ra thì cũng có một ngày Tô Ánh Nguyệt sẽ biết.
Trên đời này không có bức tường nào chắn được gió, cũng không có bí mật nào là vĩnh viễn.
Cho dù hai người trong cuộc có thể đã không còn trên cõi đời này rồi.
"Anh cho em biết những chuyện này là bởi vì bản thân em muốn biết. Anh biết chuyện này chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa em và Trần Minh Tân, nhưng mà em phải làm theo mách bảo của trái tim, tin tưởng những gì mình đã nhận định..."
Lục Thời Sơ cũng không rõ rốt cuộc bản thân đang nói gì.
Nếu anh ích kỷ thêm chút nữa anh hoàn toàn có thể lợi dụng chuyện này để ly gián mối quan hệ giữa Tô Ánh Nguyệt và Trần Minh Tân.
Thật ra anh cũng đã từng ích kỷ nghĩ tới, mấy lần trước suýt chút nữa anh đã nói ra nhưng cuối cùng vẫn nhịn được.
Anh vẫn muốn làm một người quang minh chính đại, mãi là anh trai Thời Sơ trong lòng Tô Ánh Nguyệt.
Lúc Tô Ánh Nguyệt ngẩng đầu lên lần nữa, vẻ mặt cô đã khôi phục vẻ bình tĩnh: "Em biết rồi, cảm ơn anh Thời Sơ. Chúng ta ăn cơm trước đi. "
Đúng lúc này nhân viên phục vụ bước tới bưng món ăn lên.
Lục Thời Sơ rất không yên lòng khi thấy dáng vẻ bây giờ của Tô Ánh Nguyệt.
Nhưng anh biết chuyện sau này là chuyện giữa Trần Minh Tân và Tô Ánh Nguyệt không có liên quan gì đến anh, anh cũng không quản được.
Tô Ánh Nguyệt rời khỏi nhà hàng, lúc về đến công ty, cô vẫn còn thẫn thờ.
Lê Bách Lạc vừa thấy cô đã chạy tới nhỏ giọng nói: "Giám đốc Tô, tổng giám đốc Phong đang đợi cô ở phòng làm việc."
Tô Ánh Nguyệt quay đầu nhìn chằm chằm cô ta đến sáu, bảy giây mới giống như sực tỉnh lại hỏi: "Tổng giám đốc Phong?"
"Đúng vậy, anh ấy đến được một lúc rồi, chắc là tìm cô có chuyện." Lê Bách Lạc cảm thấy giám đốc Tô hôm nay hơi là lạ.
Lúc đi ra ngoài không phải cô vẫn rất bình thường sao? Sao bây giờ trông như vừa bị đả kích tinh thần quá vậy?
Lê Bách Lạc chưa từng thấy dáng vẻ này của Tô Ánh Nguyệt bao giờ.
Cô ta không yên tâm hỏi han: "Giám đốc Tô, cô không sao chứ?"
"Tôi không sao, tôi về phòng làm việc trước đây, cô đi làm việc đi." Tô Ánh Nguyệt nói xong khoát tay với Lê Bách Lạc, động tác uể oải.
Lúc Tô Ánh Nguyệt đến phòng làm việc, Phong Hải đang ngồi trên sô-pha hút thuốc.
Khói thuốc trong phòng không nhiều lắm, xem ra Phong Hải hút cũng không nhiều.
Tô Ánh Nguyệt mím môi cười gượng, rót ly nước đi về phía anh ta: "Cậu, sao cậu đến đây?"
Mấy ngày Phong Hải đến đây, anh rất ít khi ở lại trong công ty.
Anh là người nắm quyền nhà họ Phong giàu nhất một phương, mặc kệ là đi tới đâu cũng có vô số người muốn bợ đỡ, bấu víu quan hệ.
Cho nên tuy anh không tới công ty nhưng vẫn rất bận.
Bình thường nếu không phải có hẹn trước, Tô Ánh Nguyệt cũng không gặp được Phong Hải.
Phong Hải dụi tắt điếu thuốc đang cầm trong tay, nhận ly nước Tô Ánh Nguyệt đưa, hỏi cô: "Sao sắc mặt cháu kém thế kia?"
"Buổi tối cháu ngủ muộn, ngủ không sâu giấc lắm." Tô Ánh Nguyệt viện cớ qua loa, sau đó ngồi xuống đối diện với Phong Hải.
Phong Hải thong thả uống hai ngụm nước, ánh mắt đánh giá Tô Ánh Nguyệt.
Anh im lặng trong chốc lát, mới chậm rãi lên tiếng: "Hôm qua Trần Minh Tân đã gặp Tô Nguyên Minh, là cháu bảo cậu ta điều tra chuyện của ba cháu sao?"
Tô Ánh Nguyệt ngẩn người.
Không chờ cô trả lời Phong Hải đã nói tiếp: "Tối qua cậu có buổi tiệc ở Ngọc Hoàng Cung, nhìn thấy Tô Nguyên Minh vào trong phòng bao của Trần Minh Tân, cháu không đi à?"
"Cháu không..." Tô Ánh Nguyệt lắc đầu, thoạt nhìn hơi hốt hoảng.
"Quên đi, cậu đến đây cũng không có chuyện gì chỉ là đến thăm cháu thôi. Gần đây cứ bận rộn mấy chuyện linh tinh.” Phong Hải dựa lưng vào ghế, hai mắt khép hờ, sau đó giơ tay xoa huyệt thái dương, trông có vẻ rất mệt mỏi.