… Bà ấy là mẹ anh.
Đáp án mà cô từng nghĩ tới cuối cùng cũng Trần Minh Tân cũng chính miệng nói ra, tim của Tô Ánh Nguyệt đã hoảng loạn trong giây lát.
Tô Ánh Nguyệt siết chặt mép chăn trong vô thức, cô lạc giọng: “Bà ấy là mẹ của anh sao?”
Trần Lê, mẹ của Trần Minh Tân?
Người bị hại trong vụ án năm xưa của ba.
Nghĩ đến chuyện lúc trước cô còn nhờ Trần Minh Tân giúp cô điều tra chuyện của ba mình, bây giờ nhớ lại cảm thấy chuyện đó đúng là quá hoang đường.
Trần Minh Tân thấy sắc mặt của Tô Ánh Nguyệt không được tốt liền nắm lấy tay cô.
Nhưng Tô Ánh Nguyệt lại rụt tay mình lại, giọng nói đanh lại: “Cho nên ngay từ đầu anh tiếp cận em là vì vụ án của mẹ anh? Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Advertisement
Tay của Trần Minh Tân bị hẫng giữa khoảng không, ánh mắt tối sầm.
Tô Ánh Nguyệt nhìn anh chằm chằm: “Anh nói đi!”
Trần Minh Tân cũng nhìn cô chăm chú rồi bình tĩnh cất giọng: “Đúng vậy, anh không phủ nhận lúc đầu tiếp cận em là vì vụ án của mẹ anh, vụ án năm đó có rất nhiều điểm đáng ngờ, nhưng khi ấy anh không có cách nào điều tra rõ, chuyện hậu sự của bà ấy đều do người của ông ngoại phái đi xử lý, nên anh không biết gì nhiều về vụ án.”
Tô Ánh Nguyệt hít một hơi thật sâu, rồi đưa mắt ra ngoài cửa sổ chứ không nhìn Trần Minh Tân nữa.
Đối với sự thẳng thắn và thành khẩn của Trần Minh Tân, Tô Ánh Nguyệt không biết phải nói gì mới đúng.
Một lát sau cô mới quay lại nhìn Trần Minh Tân: “Cho nên tiếp cận em cũng là một trong những thủ đoạn của anh để điều tra vụ án ấy?”
Lời của cô khiến Trần Minh Tân khẽ nhíu mày.
“Cho dù anh không điều tra lại vụ án đó thì anh cũng sẽ đến tìm em.”
Tô Ánh Nguyệt không nói lời nào, nhưng trong mắt cô lóe lên một tia nghi ngờ.
Ngày từ đầu, Trần Minh Tân xuất hiện trong tầm mắt cô một cách bí ẩn, gần như hoàn mỹ lại như một tên du côn bám theo cô, đuổi cũng không đi.
Advertisement
Cô không tin là anh thích cô vì gương mặt hay vì hai người đã ngủ với nhau một lần nên không thể không ở cùng cô.
Dù cho Trần Minh Tân vì muốn điều tra rõ vụ án cũ thì cũng không cần phải làm đến mức này.
Tô Ánh Nguyệt hỏi anh: “Vì sao?”
Trần Minh Tân cất giọng nhẹ tênh nhưng lại đầy hoài niệm: “Anh đã gặp em rất lâu trước đó.”
Trần Minh Tân nhớ lại một ngày nào đó của mười mấy năm trước, anh đi học về đến nhà liền thấy mẹ vui vẻ hỏi anh: “Tìm cho con một cô em gái, thế nào?”
Sau đó, anh đã gặp được Tô Ánh Nguyệt.
Là mẹ đã dắt anh đi nhìn trộm.
Tô Ánh Nguyệt khi ấy khoảng tám, chín tuổi, bầu bĩnh, trắng trẻo, để kiểu tóc công chúa, mặc váy màu hồng rất duyên dáng.
Cô có cặp mắt to, sáng long lanh, lúc cười lên như hoa đào nở vào mùa xuân, rực rỡ chói mắt.
Mẹ đã hỏi anh: “Đẹp không? Đáng yêu không?”
Mẹ anh rất vui, xem ra bà rất thích Tô Ánh Nguyệt.
Giống như cái cách mà bà thích ba của cô là Tô Chí vậy.
Tô Ánh Nguyệt nghe xong, không hiểu câu nói không đầu không đuôi của anh là có ý gì nên hỏi: “Sao cơ?”
“Mẹ anh từ nhỏ đã trưởng thành trong gia tộc Mogwynn nhưng tính cách lại rất tùy tiện, sau khi trưởng thành, bà đã về nước, khi còn rất trẻ bà đã sinh ra anh, nhưng từ nhỏ anh chưa từng gặp cha, mãi đến năm mười ba tuổi, bà ấy đến thành phố Vân Châu, gặp được ba em thì bà ấy liền nói với anh muốn lập gia đình một lần nữa.
Trần Minh Tân nói đến đây liền ngưng lại nhìn Tô Ánh Nguyệt.
Tô Ánh Nguyệt sững sờ trong chốc lát mới bình tĩnh trở lại, cô không chắc chắn: “Ý của anh là, năm xưa ba em và mẹ anh là người yêu của nhau?”
Nói xong, cô lại tự phủ định mình, lắc đầu lia lịa: “Không thể, nếu thật sự như vậy thì em không thể không nhớ được gì, hơn nữa, ba cũng sẽ không gạt em.”
“Đúng, ba em không thể gạt em được, bởi vì ông ấy chưa từng chấp nhận sự theo đuổi của mẹ anh, ông ấy rất yêu em, sợ em không thích ứng được chuyện ấy, nhưng về sau ông ấy vẫn bị mẹ anh làm cho xiêu lòng, kế hoạch của họ là sau buổi tiệc từ thiện sẽ dẫn em ra để chúng ta chính thức gặp mặt.”
Trần Minh Tân đột nhiên ngừng lại.
Nhưng sau bữa tiệc từ thiện tối hôm ấy, họ không còn cơ hội gặp mặt nhau nữa.
Trần Lê đã chết, Tô Chí trở thành kẻ tình nghi, Tô Ánh Nguyệt hoàn toàn không biết những chuyện này, còn Trần Minh Tân thì bị người của ông ngoại phái đến đưa đi.
Bọn họ không thể xây dựng lại gia đình.
Còn Tô Ánh Nguyệt luôn được Tô Chí nâng niu trên tay, cưng chiều và nuôi nấng như công chúa thì được đưa đến nhà họ Tô.
Trần Úc Xuyên quá đau lòng vì cái chết của Trần Lê nên đã đưa Trần Minh Tân đi, không cho anh về nước.
Còn Trần Minh Tân quả thực không về nước nhưng cũng không ở lại lâu đài Mogwynn.
Bàn tay của số phận đúng là không ai đoán trước được, nó đã thay đổi cuộc đời của cả hai người.
Tô Ánh Nguyệt khẽ mím môi nghĩ đến điều quan trọng nhất….
“Anh… cũng không tin là ba em đã hại chết mẹ anh sao?”
Trần Minh Tân lắc đầu, xoa đầu cô trấn an và cất giọng bình thản: “Ừ, anh không tin, giống như em tin tưởng ba mình, anh cũng rất tin vào mắt nhìn người của mẹ anh.”
Có lẽ anh cũng từng tin rằng Tô Chí là một tên ngụy quân tử, có lẽ ông ta chính là hung thủ thật sự.
Nhưng sau này vì Tô Ánh Nguyệt nên anh cũng bị dao động.
Những chuyện xảy ra gần đây cùng với tài liệu mà anh nắm trong tay đã chứng minh Tô Chí quả thật không phải là hung thủ.
Hung thủ thật sự là kẻ khác.
Hung thủ thật sự, không chỉ hại chết Trần Lê mà còn hại chết Tô Chí.
“Sao lại ngây ra thế?”
Trần Minh Tân thấy từ nãy đến giờ Tô Ánh Nguyệt không nói gì, nên ôm cô vào lòng và khẽ vỗ về lưng cô.
Thật ra anh rất sợ, liệu cô có trách anh không?
Nếu như không phải vì quen hai mẹ con họ, nếu như không phải vì cái chết của Trần Lê thì có lẽ bây giờ Tô Chí vẫn sẽ sống tốt.
Còn Tô Ánh Nguyệt có thể lớn lên trong hạnh phúc, không cần chịu đựng những khổ cực không đáng tại nhà họ Tô.
Nói cho cùng, trong lòng anh sẽ mãi mãi nợ Tô Ánh Nguyệt.
Đây cũng là nguyên nhân ngay từ đầu anh đã quyết định phải chăm sóc cô và chưa từng nghĩ tới chuyện ly hôn với cô.
Tô Ánh Nguyệt ngẩng đầu nhìn anh: “Vậy tại sao, lúc đầu khi em hỏi anh, anh lại không nói cho em biết?”
Trần Minh Tân chần chờ trong giây phút rồi mới hỏi: “Nếu ngay từ đầu anh nói cho em biết những chuyện này liệu em có chắc là sẽ không ghét anh không?”
Tô Ánh Nguyệt nghe vậy thì hơi cụp mắt, không nói gì.
Im lặng tức là đồng ý.
Nếu như ngay từ đầu, Trần Minh Tân nói cho cô biết tất cả thì cô nhất định sẽ không có cách nào chấp nhận được anh.
Khi anh không nói với cô những chuyện này thì đối với cô mà nói, anh chỉ là một người đàn ông khá là hoàn mỹ và bí ẩn đang tìm cách tiếp cận cô mà thôi.
Còn khi vừa bắt đầu anh đã nói hết mọi chuyện thì đối với cô mà nói anh chính là người có liên quan đến vụ án của ba cô và khó mà đảm bảo là cô sẽ không giận chó đánh mèo.
Không ngờ lúc bắt đầu, anh đã nghĩ được nhiều như vậy.
Hai người dựa vào nhau và ai cũng im lặng, không nói thêm gì nữa.
Một lát sau, Tô Ánh Nguyệt chợt nhớ ra một chuyện khác.
Cô liền hỏi: “Hôm ấy anh đã tìm Tô Nguyên Minh?”
Cơ thể Trần Minh Tân cứng đờ nhưng anh cũng không phủ nhận mà chỉ thẳng thắn nói một cách thành khẩn: “Ừ.”
Tô Ánh Nguyệt cắn môi hỏi: “… Rốt cuộc hiện tại ba em đang ở đâu?”