Tô Ánh Nguyệt lắc đầu, vẻ mặt tràn ngập nghi ngờ: “Em cũng không biết chuyện gì xảy ra, em ngồi đối diện nói chuyện với ông ta, sau đó đột nhiên như vậy.”
Trần Minh Tân tắt bếp, đưa tay đỡ Tô Ánh Nguyệt, dẫn cô ra ngoài phòng khách.
Sau khi để cô ngồi xuống ghế sô pha, anh nhìn cô với ánh mắt nghiêm túc, giọng nói nhẹ nhàng mang theo sự an ủi: “Từ từ nói với anh, chuyện gì xảy ra?”
Tô Ánh Nguyệt nhìn vào đôi mắt đen láy của anh, khẽ gật đầu: “Vâng.”
Trần Minh Tân hỏi cô: “Vì sao Huỳnh Thư Triết tìm em?”
“Ông ta nói lâu rồi chưa gặp em…”
Sắc mặt Trần Minh Tân trầm xuống, vẻ mặt nghiêm nghị nói: “Ông ta nói muốn gặp em thì em đi luôn? Em là đồ ngốc sao?”
Advertisement
Tô Ánh Nguyệt xoắn ngón tay, im lặng gục đầu xuống: “Em không nghĩ nhiều thế.”
Trần Minh Tân thấy cô như vậy thì biểu cảm dịu đi một chút, đứng dậy rót cho cô một ly nước: “Uống nước trước đi.”
Bây giờ đầu óc của Tô Ánh Nguyệt có chút mê man, cô nhận lấy ly nước uống một hơi hết sạch mới cảm thấy cả người tỉnh táo hơn một chút.
Cô ngẩng đầu nhìn vẻ mặt u ám của Trần Minh Tân đối diện, cô cắn môi, một lát sau ấp úng mở miệng: “Hiện tại tốt hơn rồi.”
Trần Minh Tân nghe vậy, khẽ nhíu mày: “Em không thoải mái ở đâu?”
Tô Ánh Nguyệt vừa về nhà đã nói vừa nhanh vừa vội cho nên đến bây giờ Trần Minh Tân cũng biết cô và Huỳnh Thư Triết đi uống cà phê.
“Trước đó đầu có chút mê man.” Tô Ánh Nguyệt đưa tay vỗ đầu mình.
Trần Minh Tân liên kết lời nói của cô lại, hỏi cô: “Huỳnh Thư Triết hạ thuốc em?”
“Em chỉ uống một ngụm nước.”
Tô Ánh Nguyệt hơi nhíu mày, từ từ nhớ lại tình hình lúc đó.
Advertisement
“Sau đó em cảm thấy hình như mình nói gì đó nhưng em không nhớ rõ, sau đó An Hạ lại đột nhiên xuất hiện, cô ấy gọi em một tiếng, em lập tức tỉnh táo, nhưng Huỳnh Thư Triết ngồi đối diện em lại biến mất không thấy tăm hơi.”
Vì vậy cô đoán, ly nước kia ắt có vấn đề.
Cho dù cô cảnh giác với Huỳnh Thư Triết, nhưng bận rộn cả ngày nên tinh thần và thể lực có chút không ổn, lại ở nơi công cộng như thế nên buông lỏng cảnh giác.
Trần Minh Tân nghe xong thì mày nhíu càng sâu hơn.
Anh không nói chuyện, đứng lên chuẩn bị đi gọi điện thoại.
Tô Ánh Nguyệt thấy anh đứng dậy, cũng đi theo, Trần Minh Tân liếc cô một cái: “Ngồi xuống, không được nhúc nhích!”
Giọng anh không lớn, nhưng lại lộ ra vẻ nghiêm túc.
Tô Ánh Nguyệt sửng sốt, ngồi xuống.
Trần Minh Tân cũng ý thức được giọng của mình hơi quá, đưa tay xoa đầu cô, giọng mềm đi một chút: “Anh gọi điện thoại nói bác sĩ đến đây.”
Sau đó, Trần Minh Tân cầm điện thoại đi vào phòng bếp.
Tô Ánh Nguyệt ngồi ở đó chờ anh, nhìn anh vừa cầm điện thoại vừa đi về phía này thì trong lòng bình tĩnh lại.
***
Bác sĩ đến rất nhanh, là một người trẻ tuổi đeo kính, khuôn mặt sáng sủa, nhã nhặn lại mang theo vài phần nghiêm nghị.
Có lẽ bởi vì luôn làm việc ở trong phòng cho nên da mặt của bác sĩ này vô cùng trắng, gần như trong suốt, nhưng lại không làm cho người ta cảm giác không khỏe mạnh.
Anh ta vừa vào cửa thì đi thẳng về phía Trần Minh Tân, khẽ gật đầu, cực kỳ cung kính gọi một tiếng: “Chào ngài.”
Trần Minh Tân đứng bên cạnh Tô Ánh Nguyệt, ôm vai cô gật đầu với anh ta: “Bác sĩ Mạc, kiểm tra cho cô ấy trước.”
Bác sĩ Mạc nhìn Tô Ánh Nguyệt một cái, lên tiếng: “Vâng.”
Sau đó đặt hòm thuốc trong tay qua một bên, lấy thuốc khử trùng ra tay mình —— khử trùng!
Vốn dĩ cũng không có gì, bác sĩ quan tâm những chuyện này hơn người bình thường.
Nhưng bác sĩ Mạc này lại khử trùng tay mình ba lần.
Trần Minh Tân có chút mất kiên nhẫn.
Rốt cuộc anh không nhịn lên tiếng nói: “Bác sĩ Mạc.”
Bác sĩ Mạc hơi áy náy: “Xin lỗi, không khử trùng kỹ thì tôi không thể kiểm tra cho vợ anh được.”
Trần Minh Tân mím chặt môi, tuy rằng có chút không vui nhưng cũng không nói gì nữa.
Tô Ánh Nguyệt có chút tò mò với bác sĩ Mạc này.
Có vẻ bác sĩ Mạc rất cung kính với Trần Minh Tân, nhưng giống như Nam Sơn cung kính Trần Minh Tân.
Mà thái độ của Trần Minh Tân đối với bác sĩ Mạc cũng không giống nhau.
Tô Ánh Nguyệt cảm thấy khi Trần Minh Tân đối mặt với bác sĩ Mạc thì tính tình có bớt lại một chút.
Mặc dù trong lòng tò mò nhưng Tô Ánh Nguyệt biết đây không phải là lúc hỏi chuyện này.
Khi bác sĩ Mạc làm kiểm tra cho Tô Ánh Nguyệt, toàn bộ quá trình đều nhíu chặt mày lại.
Nên khiến Tô Ánh Nguyệt cũng có chút căng thẳng.
Sau khi kiểm tra xong thì bác sĩ Mạc cất đồ cẩn thận, lúc bắt đầu khử trùng cho tay mình thì Trần Minh Tân lên tiếng hỏi anh ta: “Thế nào?”
Bác sĩ Mạc: “Cơ thể của vợ anh không có gì khác thường.”
Tô Ánh Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, hơi mím môi, có chút dở khóc dở cười.
Nếu không có vấn đề gì thì vì sao anh ta vẫn luôn nhíu mày, làm cho Tô Ánh Nguyệt nghĩ cơ thể mình có vấn đề lớn.
Trần Minh Tân nghe vậy cũng thở dài nhẹ nhõm.
Dường như bác sĩ Mạc hiểu rõ Trần Minh Tân, biết Trần Minh Tân sẽ không vô duyên vô cớ tìm mình tới, thấy kiểm tra không có vấn đề gì, lại hỏi: “Có thể nói qua tình hình cụ thể của vợ anh không.”
Tô Ánh Nguyệt kể chuyện ở quán cà phê trước đó.
Bác sĩ Mạc nghe vậy, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Tô Ánh Nguyệt, ánh mắt vô cùng sắc bén: “Ý của cô là lúc đó chỉ uống một ngụm nước thì đầu óc bắt đầu mơ hồ, không biết mình nói cái gì? Sau đó bạn của cô đột nhiên xuất hiện, sau đó gọi cô một tiếng thì cô tỉnh táo lại.”
Tô Ánh Nguyệt gật đầu: “Đúng là như vậy.”
“Ở trong nước, một số tổ chức phi pháp sẽ có loại thuốc mê làm cho đầu óc mơ hồ, nhưng chỉ cần dùng thuốc có phản ứng thì có thể điều tra ra, mà cơ thể của cô lại không có gì khác thường…”
Bác sĩ Mạc nói, đẩy mắt kính của mình, giống như đang suy nghĩ cái gì.
Tô Ánh Nguyệt phát hiện ngón tay anh ta rất dài, khớp xương rõ ràng, trắng nõn xinh đẹp, ống tay áo sơ mi cũng trắng đến không dính một hạt bụi.
Trong đầu cô đột nhiên nhảy ra một từ: Bệnh sạch sẽ.
Khó trách trước khi làm gì đó thì phải khử trùng tay ít nhất ba lần, khó trách lúc nãy làm kiểm tra cho cô vẫn luôn nhíu mày, không phải bởi vì cơ thể cô có vấn đề mà bởi vì bệnh sạch sẽ khiến anh ta không muốn tiếp xúc với người khác…
Trần Minh Tân không kiên nhẫn mở miệng: “Nói chuyện chính.”
Bác sĩ Mạc cũng không để ý chuyện Trần Minh Tân cắt ngang suy nghĩ của mình, nghiêm mặt nói: “Mấy năm nay anh làm việc ở trong nước và nước ngoài nên không biết rõ tình hình ở Châu Âu, theo nguồn thông tin đáng tin cậy ở trong ngành thì hai năm trước ‘Grissy’ triển khai một kế hoạch chế tạo thuốc ‘K7’.”
Tô Ánh Nguyệt hoảng sợ nói: “Grissy?”
Bác sĩ Mạc quay đầu nhìn cô, nghiêm túc gật đầu: “Ừm.”
Tô Ánh Nguyệt không chắc chắn lại hỏi: “Chính là tổ chức Mafia lớn nhất thế giới ‘Grissy’?”