Sau khi Tô Ánh Nguyệt đi từ tòa nhà công ty ra thì nhanh chóng đi tới bãi đỗ xe.
Bên trong khe cửa xe bị nhét tờ rơi, Tô Ánh Nguyệt thử nhiều lần cũng không mở được cửa xe, cô tức giận nhấc chân lên đạp vào thân xe kết quả đau đến nỗi phải nhảy lò cò.
Đêm đó Trần Minh Tân lại không về nhà.
Chuyện của Huỳnh Thư Triết bị mọi người bàn tàn sôi nổi một thời gian rồi cũng dần chìm vào quên lãng.
Tô Ánh Nguyệt đi gặp ông ta một lần.
Tô Ánh Nguyệt cách vách kiếng lạnh lẽo, sắc mặt bình tĩnh hỏi ông ta: “Ông Huỳnh, ông còn nhớ dáng vẻ của ba tôi không?”
Huỳnh Thư Triết im lặng một hồi mới nói: “Chú không dám nhớ, nhớ tới ông ấy chú sẽ có một quãng thời gian rất dài không sao yên bình.”
“Ông lo sợ ba tôi sẽ sống sót trở ra như vậy sao? Ba tôi căn bản không biết ông mới là hung thủ.” Tô Ánh Nguyệt nói tới chuyện này, cô vẫn là hận đến đến nỗi nghiến răng.
Advertisement
Bọn họ là cố ý vu oan cho Tô Chí, vì thế mãi đến khi Tô Chí chết ông ấy cũng không biết hung thủ thật sự là Huỳnh Thư Triết.
Huỳnh Thư Triết nghe vậy hơi do dự rồi mới nói: “Mới bắt đầu quả thật chú muốn Tô Chí chết, nhưng đến lúc chú thay đổi ý định thì ông ấy đã chết rồi. Tuy lời này nghe có vẻ như là viện cớ nhưng khi đó quả thực đã từng hối hận.”
Tô Ánh Nguyệt khịt mũi, cố nhịn không để nước mắt rơi.
Nghĩ tới Tô Chí trong lòng cô vẫn khó chịu đến không thở nổi.
“Trần Minh Tân, mặc dù nó là con trai chú nhưng nó…” Huỳnh Thư Triết muốn nói lại thôi, nhìn Tô Ánh Nguyệt.
Tô Ánh Nguyệt sắc mặt lạnh lùng: “Trần Minh Tân là chồng của tôi, trong lòng tôi rõ ràng, ông không cần phải nói ra lời này đâu.”
“Ừm.”
Huỳnh Thư Triết nản lòng gật đầu: “Thật ra quãng thời gian này là quãng thời gian chú ngủ yên ổn nhất trong mười mấy năm qua…”
Tô Ánh Nguyệt không có tâm trạng ở đây nghe ông ta sám hối, cô đứng dậy rời đi.
Tô Ánh Nguyệt lại trở về biệt thự cũ ở Thành Tây một chuyến. Cô ở đó một lát mới trở về vịnh Vân Thượng.
Tô Ánh Nguyệt vừa vào biệt thự đã cảm nhận được trong biệt thự có người khác.
Cô nghiêng đầu nhìn bên cạnh cửa phát hiện có thêm đôi giày da.
Advertisement
Trần Minh Tân trở về?
Khoảng thời gian này Trần Minh Tân thỉnh thoảng cũng sẽ về nhà một chuyến.
Số lần hai người chạm mặt chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Trên mặt Tô Ánh Nguyệt lộ vẻ vui mừng, cô không kịp đổi giày đã chạy lên lầu.
Cô mới chạy lên được một nửa thì bóng dáng của Trần Minh Tân đã hiện ra tại chỗ rẽ lầu hai.
Anh lặng lẽ đứng ở đó giống như âm hồn.
“Anh về rồi.” Tô Ánh Nguyệt dừng bước lại ngẩng đầu nhìn anh.
Trần Minh Tân bình tĩnh nhìn chăm chú cô trong chốc lát, giọng nói mang theo vẻ ảm đạm: “Em đã đi gặp ông ta?”
“Ừm.” Tô Ánh Nguyệt phản ứng lại, người anh nói chính là Huỳnh Thư Triết, bèn gật đầu.
Trần Minh Tân đột nhiên mỉm cười nói một câu: “Nhờ phúc của em ông ta đã chết rồi.”
Tô Ánh Nguyệt cau mày sợ hãi đến sắc mặt thay đổi: “Sao cơ?”
“Làm sao có thể!”
Trước đó khi cô đi gặp Huỳnh Thư Triết ông ta vẫn còn rất tốt, cô chỉ là trở về biệt thự cũ một chuyến mà thôi, sao Huỳnh Thư Triết chết được chứ?
“Nếu em đúng là hận ông ta như vậy muốn ông ta chết thì cứ nói với anh một tiếng, anh sẽ khiến em hài lòng bởi vì ông ta vốn rất đáng chết.” Biểu hiện trên mặt Trần Minh Tân rất khác lạ.
Tô Ánh Nguyệt hơi tức giận hét lên với anh: “Trần Minh Tân, anh nói chuyện đàng hoàng cho em.”
Cái gì gọi là cô muốn Huỳnh Thư Triết chết?
“Trước đó em đã nói rõ ràng với anh rồi. Không sai, em hận ông ta, nhưng em không muốn ông ta chết, em không muốn ông ta mạng đền mạng. Cho dù ông ta chết rồi thì ba em cũng đâu sống lại được, chuyện này có ý nghĩa gì không?”
Cô đã nói rõ ràng đến thế rồi nhưng Trần Minh Tân vẫn là đang nghi ngờ cô.
Trần Minh Tân nghi ngờ cái chết của Huỳnh Thư Triết có liên quan tới cô sao?
Trần Minh Tân vẫn đứng tại chỗ, không bước tới, giọng nói xa xôi nghe có vẻ hơi u ám: “Đúng, em hận ông ta chuyện này chẳng có gì sai.”
“Trần Minh Tân!” Cách nói chuyện của anh rõ ràng là vẫn chưa tin cô.
“Anh có chuyện cứ nói thẳng ra đi. Anh là nghi ngờ em học theo Huỳnh Thư Triết cho người ở trong tù giết chết ông ta sao?”
Trần Minh Tân sắc mặt thay đổi, nhưng không nói gì.
Đáy long Tô Ánh Nguyệt lạnh lẽo, im lặng chính là thừa nhận, điều này vẫn luôn là tính cách từ đó tới giờ của Trần Minh Tân.
“Cho nên? Bây giờ anh là đang nghi ngờ em, chất vấn em hay là định tội em, cho rằng em có liên quan đến cái chết của Huỳnh Thư Triết?”
Lời này vừa nói ra bầu không khí lập tức trở nên nghẹt thở.
Tô Ánh Nguyệt chờ Trần Minh Tân trả lời mà Trần Minh Tân chỉ là lạnh mặt nhìn cô chăm chăm.
Một người đứng chỗ lối rẽ cầu thang, một người đứng chính giữa cầu thang.
Hai người đứng nhìn nhau không ai lên tiếng.
Một lát sau Trần Minh Tân mới nhấc chân đi xuống.
Lúc đi ngang qua bên cạnh Tô Ánh Nguyệt anh hơi dừng lại, lên tiếng nói: “Anh phải đi công tác, có thể một khoảng thời gian rất dài sẽ không trở về.”
Trần Minh Tân nói xong thì rảo bước rời đi.
Tiếng đóng cửa không nhẹ không nặng vang vọng bên trong biệt thự trống trải.
Tiếp theo là tiếng động cơ ô tô vang lên.
Tô Ánh Nguyệt buồn bực vò tóc.
Cô tiện tay ném túi xách trong tay qua một bên, ngồi xuống đất vùi đầu một chỗ rất lâu sau đó mới gọi điện cho An Hạ.
Trong quán rượu.
Tô Ánh Nguyệt gọi một loạt các loại rượu, chậm rãi uống hết ly này đến ly khác.
An Hạ ở bên cạnh thấy vậy sốt ruột: “Cậu làm gì vậy? Uống ít thôi!”
Tô Ánh Nguyệt cười mỉa mai, cay đắng nói: “Tớ vui mà, Huỳnh Thư Triết chết rồi, người hại ba tớ đã chết rồi.”
An Hạ cau mày, đoạt lấy chén rượu trong tay cô nói: “Xảy ra chuyện gì?”
“Hôm nay tớ đến gặp Huỳnh Thư Triết sau đó chờ tới lúc tớ về nhà thì Trần Minh Tân nói cho tớ biết Huỳnh Thư Triết chết rồi?”
Tô Ánh Nguyệt nói xong, đột nhiên đưa tay vỗ lên bàn mấy cái: “Cậu biết không anh ấy chất vấn tớ! Mẹ nó, anh ấy nghi ngờ tớ hại chết Huỳnh Thư Triết.”
An Hạ nhìn xung quanh một lượt, cô hơi vui mừng là vì hai người ngồi ở trong góc.
“Không thể nào? Sao BOSS Trần lại nghi ngờ cậu chứ…” An Hạ vẫn còn không tin Trần Minh Tân sẽ đối xử với Tô Ánh Nguyệt như thế.
“Tớ cũng cảm thấy không thể, nhưng chính anh ấy đã nói như vậy đấy. Anh ấy nói xong thì đi luôn. Khoảng thời gian này anh ấy rất ít khi về nhà, đã vậy còn hay đi công tác…”
Tô Ánh Nguyệt nói lải nhải, cằn nhằn xong, lại rót cho mình một ly sau đó giống như nhớ ra chuyện gì lầm bầm lầu bầu nói: “Đúng vậy, sao tớ không hỏi anh ấy đi công tác ở đâu nhỉ? Chờ chút, tớ gọi điện hỏi anh ấy mới được.”
Tô Ánh Nguyệt nói xong thì cầm điện thoại di động lên gọi điện thoại cho Trần Minh Tân.
Cô hơi bất ngờ là anh nhận điện thoại rất nhanh.
Giọng nói của Trần Minh Tân mang theo vẻ lạnh lẽo: “Chuyện gì?”
“Anh đi công tác ở đâu vậy?” Tô Ánh Nguyệt hỏi anh.
“Cảnh Thành.”
“Cái gì? Anh nói ở đâu?” Tô Ánh Nguyệt nghe không rõ anh nói ở đâu.
Trần Minh Tân lại nói một lần.
Tô Ánh Nguyệt vẫn không nghe được, cô quay nói với An Hạ: “Anh ấy lại không nói cho tớ biết anh ấy đi công tác ở đâu?”
An Hạ: “…”
Sau đó cô quay đầu hét vào điện thoại: “Trần Minh Tân, con mẹ nó rốt cuộc anh có nói cho em biết không, nếu không nói em về nhà ném Thịt Bò đi luôn!”