Tô Ánh Nguyệt sững sốt nhìn Trần Minh Tân.
Cô thực sự không từng nghĩ muốn từ chức.
Bởi vì, cô thực sự rất thích công việc đó.
“Hử? Nói chuyện.”
Thấy Tô Ánh Nguyệt thật lâu không lên tiếng, Trần Minh Tân giơ tay nhéo má cô.
Tô Ánh Nguyệt lấy tay Trần Minh Tân ra, thành thực nói: “Tạm thời không muốn từ chức.”
“Ừ.”
Trần Minh Tân chỉ đáp khẽ một tiếng, hôn cô, lại tiếp tục đi thu dọn đồ.
Advertisement
Tô Ánh Nguyệt nhìn bóng lưng Trần Minh Tân bận rộn, bất giác cảm thấy, sự thất vọng tản ra từ người anh.
Thực ra, từ chức cũng không sao.
Tô Ánh Nguyệt xuống giường, đi tới sau lưng Trần Minh Tân, giơ chân, đá đá gót chân anh: “Nếu anh thật sự muốn chơi bên ngoài một năm, em có thể từ chức.”
Trần Minh Tân quay đầu nhìn cô, nói: “Ham chơi như vậy?”
Không phải anh nói trước, muốn cô từ chức sao?
Tô Ánh Nguyệt không muốn để ý người đàn ông bất thường như phụ nữ này, xoay người vào nhà tắm.
…
Cho tới lúc hai người tới nhà ga, Tô Ánh Nguyệt vẫn khuôn mặt ngây ngô.
Tại sao muốn ngồi xe lửa?
Trần Minh Tân nhìn ra sự kinh ngạc trong đáy mắt Tô Ánh Nguyệt, lên tiếng hỏi cô: “Không muốn ngồi xe lửa?”
Hai người lúc này còn ở trong xe, Tô Ánh Nguyệt vội lắc đầu, vừa tháo dây an toàn vừa nhịn cười nói: “Không phải, em sợ xương cốt già nua của anh không chịu nổi, anh sắp ba mươi rồi.”
Trần Minh Tân nghe vậy nhướn mày, im lặng giơ tay trượt từ đầu vai xuống lưng cô.
Advertisement
Đợi anh thu tay lại, Tô Ánh Nguyệt chỉ nghe thấy một tiếng “lạch cạch” cảm thấy trước ngực thả lỏng…
Sau khi im lặng ba giây, Tô Ánh Nguyệt có chút phát điên hét to: “Trần Minh Tân!!”
Trần Minh Tân thuận thế áp lại gần, ánh mắt hơi tối, cắn răng nói: “Xương cốt già nua này của anh, lúc nào cũng có thể sửa chữa em thật tốt.”
Ban ngày ban mặt, cửa nhà ga người đến người đi, tên khốn này!
Tô Ánh Nguyệt cố ý giơ tay không bị thương, cách lớp quần áo cản trở anh, thẹn quá hóa giận nói: “Anh! Lấy tay ra!”
“Không lấy.”
Trần Minh Tân chìm trong hung ác, giọng điệu có chút vô lại, con ngươi đen như mực càng thêm u ám, giống như vòng xoáy sâu không thấy đáy, lúc nào cũng muốn cuốn Tô Ánh Nguyệt vào.
Tô Ánh Nguyệt đỏ mặt tía tai nghiêng đầu đi: “Anh dám!”
“Anh có gì không dám?”
Nói xong, Trần Minh Tân còn khiêu khích khẽ véo.
Tô Ánh Nguyệt nhúc nhích cũng không dám.
Giọng cô có chút run rẩy: “Bên ngoài đều là người…anh còn như vậy em sẽ tức giận.”
Trần Minh Tân nghe vậy, nhìn ra ngoài một cái, dường như cũng cảm thấy như vậy không an toàn, trước khi Tô Ánh Nguyệt muốn mở miệng mắng anh, liền thu tay lại.
Tay anh thu lại, Tô Ánh Nguyệt bèn nhanh chóng vòng hai tay trước ngực, mặt đầy cảnh giác nhìn anh, giống như sợ anh lại ra tay với cô.
Anh kéo kéo cà vạt, sau đó, đột nhiên giơ tay kéo Tô Ánh Nguyệt tới.
“A ——”
Tô Ánh Nguyệt khẽ hét chói tai, người đàn ông này còn muốn làm gì!
Nếu là riêng tư, trong nhà cũng thôi đi.
Bây giờ hai người đang ở trong xe ngay cửa nhà ga, trước xe thường có người đi qua, gan cô không lớn như vậy.
Trần Minh Tân hừ lạnh một tiếng, thô lỗ nói: “Ở trên giường cũng không nghe em kêu lớn tiếng như vậy!”
Tô Ánh Nguyệt không kịp phản bác, thì đã cảm thấy Trần Minh Tân lại giơ tay vào trong quần áo cô.
Không đợi cô lên tiếng phản bác, Trần Minh Tân đã lạnh giọng: “Đừng nhúc nhích!”
Tô Ánh Nguyệt lập tức cảm thấy, Trần Minh Tân không phải muốn làm gì nữa, mà là muốn giúp cô…cài áo, lót!
Cô có chút ngẩn người, thầm ngẩng đầu liếc mắt nhìn Trần Minh Tân, sau khi bị Trần Minh Tân trừng mắt, lại nhanh thu chóng thu về.
Trần Minh Tân cảm thấy, đồ lót này, thiết kế không khoa học chút nào, lúc cởi thì rất dễ, lúc mặc thì nửa ngày cũng cài không lên!
Còn may, cuối cùng vẫn có thể cài thành công.
Tô Ánh Nguyệt đột nhiên cười.
Trần Minh Tân lạnh lùng liếc nhìn cô: “Còn cười thì sẽ ở trong xe làm em!”
Tô Ánh Nguyệt lập tức im bặt.
Cô nghĩ tới gì đó, chồm tới trước Trần Minh Tân, hôn lên môi anh, sau đó giơ tay xoa mặt anh: “Được rồi, đừng giận.”
Sau đó, cô liền nhìn thấy tai Trần Minh Tân dần đỏ lên…
Tô Ánh Nguyệt trừng to mắt.
Chẳng lẽ là xấu hổ?
Số lần mợ chủ động hôn Trần Minh Tân vô cùng ít ỏi, cho nên, trước đây cũng chưa từng chú ý.
Trần Minh Tân quay đầu thấy thần sắc Tô Ánh Nguyệt, sắc mặt thay đổi, mở cửa xe đi xuống.
Tô Ánh Nguyệt vội theo phía sau.
Cô nhớ là Trần Minh Tân chọc ghẹo cô trước đi?
Sau đó, mợ chủ động hôn anh một cái, chính là hôn một chút mà thôi…
Trần Minh Tân đặt hành lý trước mặt Tô Ánh Nguyệt: “Ở đây đợi anh.”
Sau đó anh bèn lái xe tới bãi đỗ xe.
Mà Tô Ánh Nguyệt lại mặt đầy huyền ảo đứng nguyên tại chỗ, không kịp chờ đợi gửi tin nhắn cho An Hạ: Cậu nói, giám đốc lạnh lùng cao quý, sẽ vì một nụ hôn mà xấu hổ sao?
An Hạ trả lời rất nhanh: Đừng đùa, một nụ hôn đã xấu hổ, đó là chuyện của các cô gái có được không? Cậu sẽ không nói với mình, cậu hôn BOSS Trần một cái, anh ấy đã xấu hổ rồi đi? Cậu cảm thấy mình sẽ tin sao? Hôm nay là cá tháng tư! Hơn nữa hai người cũng là vợ chồng già rồi!
Vợ chồng già?
Tô Ánh Nguyệt nghĩ nghĩ, hình như thật sự là vậy.
Nhưng mà, hôm nay là cá tháng tư?
Cô giở lịch, phát hiện hôm nay thật sự là ngày một tháng tư.
“Ánh Nguyệt!”
Phía trước truyền tới giọng nói vui vẻ.
Tô Ánh Nguyệt ngẩng phắt đầu, thì nhìn thấy Aika vốn nên rời đi vào hôm nay.
“Aika?”
Tô Ánh Nguyệt có chút kinh ngạc, Aika sao lại ở đây, hơn nữa bên cạnh không có một người làm và bảo vệ nào.
“Duyên phận của tôi và Ánh Nguyệt thật sâu, không nghĩ tới có thể nhìn thấy cô ở đây.” Aika cười xán lạn.
Tô Ánh Nguyệt mẫn cảm phát hiện không bình thường.
Không đợi cô phản ứng lại, thì đã nghe thấy phía sau truyền tới giọng nói của Trần Minh Tân: “Tô Ánh Nguyệt!”
Tô Ánh Nguyệt quay phắt đầu lại, thấy Trần Minh Tân đang chạy về phía này.
Cô nhớ tới gì đó, co chân muốn chạy.
Nhưng mà, cô nào là đối thủ của Aika từ nhỏ đã luyện võ, lại sống nhiều năm trong quân đội.
Cô còn chưa chạy được vài bước, thì đã bị Aika bắt lại.