Cô ta chỉ bực bội trừng mắt nhìn Tô Ánh Nguyệt rồi quay người đi ra đằng sau.
Lúc Trần Minh Tân chạy ra sân bay tư nhân, máy bay vừa vặn đã cất cánh.
Anh tức đến nỗi siết nắm tay thật chặt.
Cơn giận trong lòng không tìm được chỗ trút, anh hít sâu vài hơi để giữ cho mình bình tĩnh trở lại.
Tô Ánh Nguyệt bị Aika bắt cóc ngay trước mặt anh!
Sau khi bình tĩnh hơn một chút, anh mới gọi điện thoại cho Nam Sơn
“Trong vòng mười phút, cậu phải phắn đến sân bay cho tôi!”
Dặn dò xong một câu mệnh lệnh hết sức đơn giản, Trần Minh Tân bèn cúp điện thoại.
Advertisement
Nhận cuộc gọi xong, từ giọng nói của Trần Minh Tân, Nam Sơn cũng ý thức được rằng đã có chuyện lớn xảy ra.
Anh ta không buồn làm tiếp những việc trong tay nữa mà đi thẳng đến sân bay.
Nam Sơn phóng xe nhanh như chạy đua, vừa xuống xe đã chạy vào trong, lúc đến trước mặt Trần Minh Tân, anh ta đã mệt đến nỗi thở không ra hơi: “Cậu chủ!”
Sắc mặt Trần Mình Tân lạnh lẽo đến đáng sợ: “Tôi nói là mười phút.”
Nam Sơn cúi đầu, không thốt ra được câu nào.
Mọi khi không kẹt xe, muốn ra sân bay cũng cần 40 phút.
Anh phóng xe chạy băng băng đến đây, chỉ tốn có 20 phút thôi, anh còn làm gì được nữa chứ?
Huống hồ chi, bây giờ trông Trần Minh Tân như thể muốn giết người vậy, anh nào dám dông dài?
“Lên đi.”
Trần Minh Tân hừ lạnh rồi đi lên máy bay.
Sắc mặt Nam Sơn toát lên vẻ kinh hoảng: “Cậu chủ, tôi…có thể không…”
“Tự mình đưa giấy thông hành cho Aika mà còn dám mượn cớ với tôi à, cậu có biết cô ta đã làm gì hay không? Cô ta đã bắt cóc Tô Ánh Nguyệt rồi! Tôi nói cho cậu biết, nếu như Tô Ánh Nguyệt bị mất cọng tóc nào, tôi sẽ bắt cậu sống cả đời trên máy bay!”
Advertisement
Vẻ mặt Trần Minh Tân hết sức lạnh lùng.
Nam Sơn nghe thấy anh nói Aika đã bắt cóc Tô Ánh Nguyệt bèn không dám nói thêm một câu nào nữa, ngoan ngoãn đi theo anh lên máy bay.
Máy bay vừa cất cánh, chân của Nam Sơn đã mềm nhũn.
Anh ta ngồi đối diện Trần Minh Tân, nói bằng giọng run run rẩy rẩy: “Cậu chủ, anh đừng căng thẳng quá, công chúa Aika là người biết giữ đúng mực, nếu cô ấy đã muốn nhờ sợ giúp đỡ của anh thì sẽ không làm gì mợ chủ đâu…”
Nói đến cuối cùng, giọng nói của Nam Sơn nhỏ dần đi.
Sau khi máy bay cất cánh được mười mấy tiếng, cuối cùng đã đáp xuống nước J.
Suốt cả chặng đường Tô Ánh Nguyệt không ăn được bao nhiêu cũng không chợp mắt được, vừa mệt vừa buồn ngủ, cô chỉ có thể ráng gồng sức chịu được.
Aika đưa cô xuống máy bay, đi thẳng lên một chiếc xe buýt nhẹ trắng đen đã đợi ở đó từ lâu.
Trên xe ngoại trừ tài xế, còn có bốn tên bảo vệ cao ráo cường tráng.
Tô Ánh Nguyệt nhìn thấy đội hình này bèn vứt bỏ ý nghĩ sau khi lên xe sẽ tìm đường chạy trốn.
Chiếc xe vừa khởi động, rèm xe đã được buông xuống, Tô Ánh Nguyệt hoàn toàn không nhìn thấy được cảnh đường phố bên ngoài cửa sổ.
Đợi đến lúc chiếc xe ngừng lại, Tô Ánh Nguyệt vừa bước xuống đã nhìn thấy một ngôi biệt thự nhà vườn kiểu Tây, được phối bằng sắc trắng và sắc đỏ, giàn cây xanh biếc và hoa tươi đan xen lẫn nhau, trông có vẻ hết sức yên tĩnh và thoải mái.
“Cô nghỉ ngơi trước đi, tôi còn có việc phải làm, khi nào có thời gian sẽ qua thăm cô.”
Aika đưa Tô Ánh Nguyệt đi vào, chỉ nói với cô câu này, để một nhóm bảo vệ cao ráo, cường tráng và người hầu ở lại đây rồi bỏ đi.
Có một người hầu đến cởi dây thừng trên tay Tô Ánh Nguyệt ra, hỏi cô bằng giọng nói hết sức bình tĩnh: “Bây giờ cô có muốn ăn cơm không?”
“Không cần.”
Đợi đến khi sợi dây được cởi ra hoàn toàn, Tô Ánh Nguyệt nhanh chóng rụt tay về, rồi hỏi cô ta: “Sắp xếp cho tôi gian phòng nào để nghỉ ngơi?”
Người hầu nói ngay: “Để tôi đưa cô đi.”
Người hầu đưa Tô Ánh Nguyệt vào phòng, lại cẩn thận dặn dò cô vài chuyện rồi ra ngoài dưới sự thúc giục một cách bực bội của Tô Ánh Nguyệt.
Đợi người hầu đi ra ngoài, Tô Ánh Nguyệt không kịp qua sát cách trang trí đẹp đẽ của căn phòng mà chạy vội đến trước cửa sổ, nhìn tình hình bên ngoài.
Vườn hoa của căn biệt thự này rất đẹp, mà bảo vệ cũng đứng ở từng góc khuất trong vườn hoa, gần như không có góc chết nào cả.
Khả năng chạy trốn của cô gần như bằng không.
Xem ra Aika đã nhất quyết không để cô bỏ chạy.
Hơn nữa trên người cô không có tiền bạc và giấy tờ, cho dù được đại sứ quán trả về nước thì cũng có thể sẽ bị lạc Trần Minh Tân.
Bởi vì cô chắn chắn rằng, cô bị Aika bắt cóc, chắc chắn Trần Minh Tân sẽ lập tức đuổi theo ngay.
Không phải cô tự tin, mà vì tính cách của Trần Minh Tân vốn là như thế.
Không tìm được cách chạy trốn, Tô Ánh Nguyệt chán nản quay về phòng.
Sau khi phiền muộn một lúc lâu, cô mới đi tắm rửa.
Nếu đã không trốn thoát được, dường như Aika cũng không có ý định làm khó làm dễ cô, cô chỉ cần ở tạm nơi này, đi bước nào tính bước đó mà thôi.
Mấy ngày tiếp theo, Tô Ánh Nguyệt hoàn toàn không gặp Aika.
Cô vẫn luôn ở trong biệt thư, không hề ra ngoài.
Mặc dù cô bị giam cầm ở đây, nhưng người hầu đều hết lòng hết dạ chăm sóc cho cô, cái ăn cái mặc đều là thứ tốt nhất, đối xử với cô như là đối xử với khách quý vậy.
Tô Ánh Nguyệt tiếp tục sống ở đây thêm ba ngày, rồi bắt đầu thấy sốt ruột.
Lẽ nào cô đoán sai ư?
Trần Minh Tân không bám theo ngay lập tức à?
Thời gian trôi qua càng lâu, trong lòng Tô Ánh Nguyệt dần dần bị giăng kín bởi đủ loại suy nghĩ.
Không phải anh bám theo bọn họ rồi gặp chuyện bất trắc gì đấy chứ? Lẽ nào mục đích của Aika không phải là muốn thứ gì của Trần Minh Tân mà là trừ khử anh ấy ư…
Tô Ánh Nguyệt bị suy nghĩ này dọa sợ chết khiếp…
Không thể nào, rõ ràng Aika có việc muốn nhờ Trần Minh Tân, Trần Minh Tân không đồng ý nên cô ta mới bắt cóc cô.
Huống hồ chi, hôm ấy cô nói như thế, Aika cũng không hề phủ nhận.
Cuối cùng Aika, cái người mấy ngày liền không đến ấy, đột nhiên có mặt trong căn biệt thự vào buổi trưa.
“Ánh Nguyệt! Sống ở đây có quen chưa?”
Aika mặc quân phục, trông rất đỗi oai phong và hết sức quyến rũ.
Cô ta cởi nón lính xuống, giang rộng vòng tay muốn ôm Tô Ánh Nguyệt.
Tô Ánh Nguyệt bình tĩnh tránh né.
Cô cảm thấy Aika đã quên mất rồi, cô bị Aika bắt đến đây, chứ không phải là Tô Ánh Nguyệt cùng Aika vừa đi dạo phố vừa nói chuyện vui vẻ của trước đây nữa.
Aika cũng không tức giận, cô ta đặt nón lính sang một bên rồi ngồi xuống, đôi mắt xanh thẫm của cô ta sáng sủa một cách lạ lùng: “Ánh Nguyệt, mai là ngày Hoàng gia tổ chức đua ngựa, chắc chắn cô sẽ thích lắm, tôi đưa cô đi xem.”
Tô Ánh Nguyệt ngạc nhiên bảo: “Hội đua ngựa của Hoàng gia à?
Cuộc thi đua ngựa của Hoàng gia nước J nổi tiếng khắp toàn thế giới, đây là một tiết mục chuyên nghiệp và xa hoa nhất.
Tô Ánh Nguyệt cảm thấy hết sức động lòng.
Aika nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt xao động bèn nói tiếp: “Trần Minh Tân cũng sẽ đến.”
Trần Minh Tân đã đến nước J rồi à?
“Chỉ cần cô tham gia cuộc thi đua ngựa của Hoàng gia với tôi thì có thể gặp anh ta, rồi theo anh ta về ngay.”
Ánh mắt xanh thẫm của Aika toát lên vẻ kiên quyết.
Tô Ánh Nguyệt biết, cho dù cô nói mình không muốn đi thì Aika cũng sẽ nghĩ cách bắt cô phải đi.
“Cô sẽ giữ chữ tín chứ?” Tô Ánh Nguyệt nhìn Aika với vẻ nghi ngờ.
Aika thả lỏng đôi tay, gương mặt bộc lộ vẻ bị tổn thương: “Trên máy bay đưa cô đến nước J tôi đã nói rồi, chỉ là mời cô đến nước J du lịch mà thôi, cô không cần phải đề phòng như vậy đâu.”
Không đề phòng người bắt cóc và giam cầm cô ư?
Tư duy logic của Aika có vấn đề, hay là cô ta cố ý giở trò lừa gạt cô để cô cởi bỏ sự đề phòng xuống?