Trần Minh Tân tiện tay để túi tài liệu lên bàn.
Sau đó, vòng qua bàn làm việc, đi đến bên cạnh cô.
Anh cởi áo khoát vest ra khoác lên ghế, thân hình cao to từ phía sau ngả lên, giống như ôm trọn cả người cô.
Nghiêng đầu nhìn Tô Ánh Nguyệt, nói nhẹ bên tai: “Sao đến mà không báo trước một tiếng? Lỡ như tôi không có ở công ty thì sao?”
“Thuận đường… đi ngang...”
Khoảng cách của hai người rất gần, Tô Ánh Nguyệt có thể cảm nhận được hơi nóng từ người Trần Minh Tân, cả người cô không thoải mái, nói chuyện cũng có chút lắp bắp.
“Ừ? Đi đâu mà ngang qua công ty?” Giọng nói của Trần Minh Tân hơi trầm xuống, nhưng trong lời nói vẫn có chút ý trêu ghẹo.
Gương mặt Tô Ánh Nguyệt lại ửng đỏ lên.
Advertisement
Cô vốn chỉ muốn xem Trần Minh Tân có ở công ty hay không thôi, giờ bị Trần Minh Tân hỏi như vậy, giống như cô cố tình đến tìm gặp anh.
Tô Ánh Nguyệt quay đầu, đỏ mặt hét vào người anh: “Tôi đi ngang qua, chỉ là đi ngang qua!”
Trần Minh Tân ban đầu chỉ là nghiêng mặt nhìn cô, giờ cô vừa quay qua, khoảng cách của hai người càng gần hơn, đến nổi có thể cảm nhận được hơi thở của nhau.
Tô Ánh Nguyệt chớp mắt không biết làm sao để xử lý tình huống dở khóc dở cười này.
Ánh mắt Trần Minh Tân ngừng lại trên bờ môi hồng của cô, cả người anh như đã không còn tự chủ.
Mặt khẽ nhướng lên phía trước một chút, chỉ còn một chút xíu thôi, lúc hai bờ môi gần chạm vào nhau, cửa phòng bị mở ra.
“Minh Tân, cậu…”
Bùi Chính Thành đẩy cửa vào nhìn thấy cảnh tượng hơi sửng sốt, sau đó cố nhịn cười giả vờ ho ngụ ý nhắc nhở: “Hình như tôi còn cái hợp đồng quan trọng chưa ký phải không.”
Mặt Tô Ánh Nguyệt nóng như lửa đốt, vừa ngượng vừa giận, muốn bộc phát lên người của Trần Minh Tân, nhưng lại phải để ý Bùi Chính Thành đang ở đây.
Cô có chút ngượng nhìn Bùi Chính Thành: “Anh Bùi, không phải như anh nghĩ đâu…”
Advertisement
“Tôi biết rồi, tôi hiểu rồi, bà Trần không cần phải giải thích.” Bùi Chính Thành cắt ngang lời cô, gật đầu lia lịa, còn chớp chớp mắt tinh nghịch nhìn cô.
Cái người Bùi Chính Thành này thật là…
Tô Ánh Nguyệt khóc không ra nước mắt.
Trần Minh Tân đứng phía sau lưng cô nãy giờ, lại tinh nghịch chèn thêm câu: “Hiểu rồi sao còn không mau đi ra ngoài?”
Bùi Chính Thành nghe vậy lắc lắc đầu: “Cho dù tôi không phải là ông chủ của cậu thì cũng là anh em của cậu, có cần phải trọng sắc khinh bạn vậy không.”
Trần Minh Tân không nể tình ném cho anh ánh mắt sắc bén: “Người sống với tôi cả đời là bà Trần, không phải cậu.”
Sau đó, Bùi Chính Thành ra vẻ rất tội nghiệp thở dài đi ra ngoài.
Tô Ánh Nguyệt hoàn toàn chưa kịp phản ứng, chỉ nhìn thấy cánh cửa phòng lại bị đóng lại.
Quả nhiên Bùi Chính Thành là ông chủ của Trần Minh Tân, và còn là bạn tốt của anh, vừa rồi nhìn dáng vẻ hai người nói chuyện, chắc họ còn là những người bạn tâm giao.
“Người cũng đã đi rồi, em còn nhìn gì nữa?”
Giọng nói của Trần Minh Tân vang bên tai, Tô Ánh Nguyệt giật mình, liền đứng dậy, lắp bắp nói: “Thì tôi đi ngang qua mà, tôi còn công chuyện phải đi đây, anh làm việc đi.”
Nói xong, nhấc chân định bước đi.
Nhưng Trần Minh Tân nhanh hơn.
Anh đưa tay kéo cô trở lại, Tô Ánh Nguyệt bất ngờ không kịp đề phòng bị kéo lao hẳn đập vào ngực anh.
Trần Minh Tân ôm lấy eo cô ngồi vào ghế, nhưng Tô Ánh Nguyệt lại ngã ngồi trên đùi anh.
Tư thế thân mật như vậy càng khiến cho Tô Ánh Nguyệt không được tự nhiên, phản ứng đầu tiên của cô chính là vùng vẫy thoát ra.
Nhưng Trần Minh Tân lại không để cô được như ý.
Anh ôm chặt cô vào lòng, giọng anh trong như tiếng nước róc rách bên tai: “Không được nhúc nhích nữa, nếu không sẽ chơi office play.”
“?” Tô Ánh Nguyệt vẻ mặt khó hiểu nhìn anh: “Cái gì?”
Trần Minh Tân bộ dạng này của cô làm mềm lòng, bàn tay ôm eo cô nới lỏng, rảnh ra một tay chỉnh lại tóc của cô.
Lòng bàn tay nhẹ nhàng đặt lên chỗ băng bó trên đầu cô, rồi lại lấy ra, giọng nói có phần trách móc nhẹ nhàng: “Vết thương trên đầu vẫn chưa lành, mà còn đi lung tung.”
“Tôi ra ngoài có việc.” Tô Ánh Nguyệt nghe giọng ôn hòa của anh, thoáng thả lỏng, không còn giãy dụa, nhưng vẫn có chút không được tự nhiên.
Dường như Trần Minh Tân không phát hiện ra cô không tự nhiên, mặt anh đưa sát đến mặt cô hỏi: “Đi đâu?”
“Đi…”
Tô Ánh Nguyệt đang chuẩn bị mở miệng, lại đột nhiên ngừng.
Câu nói vừa đến cửa miệng, đã đánh một vòng, ra khỏi miệng cô đã trở thành: “Anh cả buổi sáng đều ở công ty sao, chưa ra ngoài lần nào à?”
Trần Minh Tân nghe vậy, mắt anh hơi trầm lại chút, giọng nói vẫn bình thường: “Đương nhiên là ở công ty rồi, chẳng lẽ em sợ tôi ra ngoài tìm người phụ nữ khác hẹn hò sao?”
Nét nghiêm túc trên gương mặt Tô Ánh Nguyệt phút chốc tan tành, hạ giọng nói: “Không phải.”
“Ừ.” Trần Minh Tân hôn nhẹ lên má cô như khen thưởng: “Tin tưởng tôi là được rồi, nếu như thật sự lo lắng, em có thể 24/24 điều tra tôi, tôi sẽ không cảm thấy phiền đâu.”
Tô Ánh Nguyệt có chút bực mình: “Có thể nói chuyện đàng hoàng được không? Tôi nói muốn điều tra anh lúc nào!”
“Con gái nói không là có.”
“Ai nói vậy!”
“Bùi Chính Thành!”
“…” Cô quả thực nhìn lầm Bùi Chính Thành rồi, cái gì tinh tế gia giáo, chẳng qua cũng chỉ là công tử đào hoa mà thôi, khi không lại đi đoán tâm tư phụ nữ.
Bị Trần Minh Tân chọc cho một lúc.
Tô Ánh Nguyệt chạy tới chỗ sofa ngồi, cách anh càng xa càng tốt.
Trần Minh Tân cũng không cản cô nữa, chỉ là đến lúc nhìn thấy ly cà phê trên bàn làm việc, anh khẽ nhăn mặt, nhấc điện thoại gọi cuộc gọi nội bộ: “Đưa ly trà sữa vào đây, lấy nóng.”
“Tôi muốn uống lạnh.” Trời mùa hè, cô muốn uống lạnh.
Trần Minh Tân chau mày nhìn cô, rồi không để ý cô.
Tô Ánh Nguyệt nhìn anh hét lên: “Trần Minh Tân, anh nghe hiểu không, tôi muốn uống trà sữa lạnh, không uống nóng, và còn phải thêm thật nhiều đá.”
Anh dựa vào cái gì mà tự ý cho cô uống trà sữa nóng, cô không uống!
Trần Minh Tân lần này đến cả nhìn cũng không nhìn cô, ánh mắt tập trung vào văn kiện trước mặt, lạnh nhạt nói ra mấy từ: “Kỳ kinh nguyệt, không được uống lạnh.”
Nói xong, động tác tay anh khẽ khự lại, rồi lại bổ xung thêm: “Đặc biệt là ngày đầu tiên.”
Tô Ánh Nguyệt giật mình, Trần Minh Tân đến cái này cũng biết!
“Anh, anh biến thái!” Tô Ánh Nguyệt không còn biết dùng từ gì để hình dung Trần Minh Tân.
Cô chưa từng gặp qua người nào mà da mặt dày như vậy.
Cho dù là trắng đen đều có thể nói như rất bình thường, giống như là không có cái gì có thể ảnh hưởng đến anh.
Ngay đúng lúc này thư ký gõ cửa phòng bước vào, lịch sự đưa ly trà sữa đến trước mặt Tô Ánh Nguyệt: “Bà Trần, mời uống trà sữa.”
Đợi cho thư ký ra ngoài, Tô Ánh Nguyệt mới nhớ ra một chuyện, đó chính là người trong công ty hình như đều kêu cô là bà Trần.
“Bọn họ kêu tôi là bà Trần.”
“Ừ.”
“Tôi nói anh nghe có hiểu không vậy. Họ kêu tôi là…”
“Bởi vì tôi họ Trần, bọn họ gọi em là bà Trần là đúng rồi.” Trần Minh Tân vẫn không ngẩng đầu nhìn cô.
Trải qua chuyện ngày hôm qua, cô tuy rằng đối với Trần Minh Tân đã có ấn tượng tốt hơn, nhưng khi bị người trong công ty gọi là ‘bà Trần’, trong lòng cô có cái gì đó lo lắng thái độ của Trần Minh Tân.