Tô Ánh Nguyệt cũng không có tâm trạng nói gì thêm.
Cô gật đầu rồi im lặng theo.
Mạc Tây Du do dự một chút rồi mở miệng: “Xin lỗi, tôi không biết cô không phải mẹ ruột của Lâm Mộc Tây, tôi cứ nghĩ hai người sẽ vui mừng cơ. Tuy kết quả giám định là như vậy nhưng tôi tin nhân phẩm của chồng cô”
Mặc dù khi nãy Trần Minh Tân uy hiếp anh, bắt anh phải nói dối, nói kết quả giám định kia là giả, nhưng anh ta lờ mờ hiểu ra rằng Trần Minh Tân làm vậy là vì Tô Ánh Nguyệt.
Dù Mạc Tây Du là một người khô khan không biết giao tiếp với mọi người, trong chuyện tình cảm thì lại càng ngu ngơ nhưng anh ra có thể cảm nhận được một điều là Trần Minh Tân vô cùng quan tâm Tô Ánh Nguyệt.
Bởi vậy nên anh cảm thấy rất xúc động.
Nhưng mà, đạo đức của một người bác sĩ không cho phép anh nói dối.
Anh ta không phải Trần Minh Tân, sẽ không vì quan tâm đến cảm xúc của Tô Ánh Nguyệt mà miễn cưỡng bản thân.
Anh ta là Mạc Tây Du, đối với anh ta mà nói, không gì quan trọng hơn y đức.
Advertisement
“Đúng vậy, tôi cũng tin vào nhân phẩm của anh ấy” Tô Ánh Nguyệt cười, chỉ là nụ cười có chút miễn cưỡng.
Mạc Tây Du xoay người rời đi, nhưng lại đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, quay đầu nói với cô: “Nếu như chồng cô cảm thấy không khỏe thì cứ việc gọi điện cho tôi”
Tô Ánh Nguyệt gật đầu: “Được”
Mạc Tây Du là một người vô cùng chính trực.
Cho nên anh ta không thể nào làm giả kết quả giám định được.
Cô cùng với Mạc Tây Du đều tin rằng Trần Minh Tân không phải là loại người sống bừa bãi như vậy, cô cũng biết rằng khả năng kiềm chế bản thân của Trần Minh Tân rất tốt.
Nhưng mà, sự thật bày ra trước mắt, dù có bào chữa như thế nào cũng đều vô ích.
Tô Ánh Nguyệt ngơ ngác ngồi trong phòng khách, bỗng nghe thấy âm thanh “Phanh” từ trên lầu truyền xuống.
Anh lại đang phá đồ rồi.
Tính khí nóng nảy thật đấy!
Nhưng cô không muốn đi xem anh như thế nào.
Chẳng bao lâu, trên lầu vang lên tiếng sập cửa “Rầm”
Advertisement
Sau đó là tiếng bước chân “lộp cộp” trên cầu thang.
“Ánh Nguyệt, chúng ta nói chuyện chút đi”
Giọng điệu của Trần Minh Tân trở nên lo lắng.
“Được”
Tô Ánh Nguyệt vẫn ngồi ở đó, cô cũng muốn nói chuyện với Trần Minh Tân
Trần Minh Tân bước đến trước mặt cô: “Anh chưa từng động vào người phụ nữ nào khác”
Tô Ánh Nguyệt ngước mắt nhìn anh: “Vâng, em tin anh”
Cô tin tưởng anh một lòng một dạ với cô.
Tô Ánh Nguyệt nhìn anh một cái rồi lại nhanh chóng cụp mắt xuống, thân hình cao lớn của Trần Minh Tân ngay trước mặt cô. Xét về khí thế, anh có ưu thế hơn cô nhưng anh lại lờ mờ nhận ra rằng, dáng vẻ hiện tại của Tô Ánh Nguyệt làm cho anh thực sự sợ hãi.
Anh khom người ngồi xuống trước mặt Tô Ánh Nguyệt, hai tay đặt lên vai cô: “Em nhìn anh này!”
Do trong lòng hoảng loạn nên Trần Minh Tân không nhớ gì về vết thương trên vai cô, không cẩn thận chạm vào khiến cô đau đớn.
Tô Ánh Nguyệt khẽ hít sâu một tiếng, Trần Minh Tân lúc này như bị điện giật, vội vã rụt tay về.
“Anh xin lỗi, anh....” Trần Minh Tân thấy cô cau mày, định vươn tay ra chạm vào cô nhưng lại sợ bản thân sẽ làm cô đau. Một người đàn ông cao to như anh đang ngồi xổm trước mặt cô, vẻ mặt tuy bình thản nhưng trong lòng lại cuống quýt không thôi.
Tô Ánh Nguyệt không nỡ nhìn thấy bộ dạng này của anh, khẽ cụp mắt xuống: “Anh đừng ngồi xổm như vậy nữa, ngồi lên ghế đây này”’
“Được”
Trần Minh Tân đứng dậy rồi ngồi ở phía đối diện.
Không khí xung quanh bỗng nhiên im ắng.
Cả hai người liền không nói tiếng nào.
Tô Ánh Nguyệt mím môi, nói: “Em muốn chuyển đến nhà cũ ở tạm một thời gian”
Trần Minh Tân nghe thấy vậy liền lập tức ngẩng đầu, ánh mắt tối sầm lại như bầu trời nổi cơn giông bão: “Không được!”
Tô Ánh Nguyệt hít một hơi sâu: “Anh nghe em nói hết đã”
Tô Tử Anh thấy sắc mặt Trần Minh Tân hòa hoãn hơn mới tiếp tục nói: “Giờ em nhìn thấy anh liền không kiềm chế được mà nghĩ về hình ảnh của Lâm Mộc Tây. Anh đừng nói với em là kết quả giám định của Mạc Tây Du có vấn đề. Anh với anh ta quen nhau đã lâu, đạo đức nghề nghiệp với anh ta quan trọng như thế nào chắc anh cũng biết rõ. Anh ấy cẩn thận nghiêm túc như vậy chắc chắn không thể làm giả kết quả được, cho nên, em muốn chúng ta tạm xa nhau một thời, cũng coi như là cho anh thời gian để tìm hiểu việc này là như thế nào”
Những lời Tô Ánh Nguyệt anh đều hiểu cả, nhưng không thời nào anh chịu rời xa cô.
Trần Minh Tân kiên quyết: “Anh sẽ điều tra rõ ngọn ngành mọi việc, nhưng anh không đồng ý việc hai chúng ta tách ra”
“Chỉ là tạm xa nhau một thời gian” Cô vẫn chưa chuẩn bị tinh thần tiếp nhận việc Trần Minh Tân có con cùng với người phụ nữ khác.
Cho dù Trần Minh Tân có thể vì cô mà bỏ mặc không quan tâm đến Lâm Mộc Tây nhưng lương tâm cô lại không cho phép điều đó.
Đứa bé vô tội, mà bậc làm cha làm mẹ đều phải có trách nhiệm.
Huống hồ Trần Minh Tân vốn rất thích trẻ con....
“Cho dù là tạm thời cũng không được” Sắc mặt Trần Minh Tân lạnh lẽo, hoàn toàn bày ra dáng vẻ từ chối thương lượng chuyện này.
Tô Ánh Nguyệt biết rõ tính cách của anh, nhưng cô cũng có chút giận dữ.
“Trần Minh Tân, giờ không phải là lúc để anh giận dỗi! Nếu chúng ta tiếp tục ở một chỗ như thế này, rồi vờ như không biết đến sự tồn tại của Lâm Mộc Tây là có thể yên ổn sống qua ngày được hay sao? Không thể như vậy được!”
“Anh quan tâm đến nó làm gì, đó là do....”
Trần Minh Tân bỗng dưng im bặt không nói tiếng nói, nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của Tô Ánh Nguyệt, vẻ mặt anh trở nên hoảng loạn: “Được...”
Anh ngừng một lát rồi nói: “Chỉ là tạm thời thôi nhé, sau đó anh sẽ đến đón em về, em đừng khóc nữa”
.....
Tô Ánh Nguyệt chuyển về nhà cũ.
Căn nhà này là đợt trước cô cho Tô yến Nhi thuê, đồ đạc trong nhà đều là do Phong Hải sắp xếp hộ.
Cô tự mình chuyển đến gian nhà mà 2 năm trước cô và Trần Minh Tân từng ở.
Khi cô xách vali dọn ra khỏi biệt thự, Trần Minh Tân vẫn ở trong phòng sách chứ không xuất hiện.
Cô nhấc nó bằng một tay, cảm giác hơi quá sức.
Mặc dù ngoài mặt đồng ý tạm chia tay một thời gian nhưng thực ra anh vẫn đang giận cô.
Nếu không thì làm sao anh nỡ để cô tự mình dọn đồ chuyển đi như vậy chứ.
Tô Ánh Nguyệt tự cười trào phúng.
Nếu như không tạm thời chia tay thì cô còn thể làm gì bây giờ?
Chẳng lẽ cứ bình thản chấp nhận việc Trần Minh Tân có con ngoài giá thú sao, cô không làm được.
Một người vệ sĩ bước tới: “Mợ chủ, để tôi xách đồ lên xe giúp cô”
Tô Ánh Nguyệt lắc đầu từ chối: “Không cần đâu, tự tôi làm được”
Khi đặt vali lên cốp xe, cô ngoảnh đầu lại, nhìn về phía cửa sổ tầng 2.
Chỉ là, cô không thấy bóng dáng của Trần Minh Tân đâu cả.
Tầng 2.
Trần Minh Tân đứng cạnh góc cửa sổ, nhìn Tô Ánh Nguyệt từ chối sự giúp đỡ của vệ sĩ, rồi lại tự mình chật vật xách vali để lên cốp xe, anh tức đến nghiến răng nghiến lợi, đám vệ sĩ này đúng là vô dụng!
Tô Ánh Nguyệt ngốc nghếch không để cho họ giúp thì bọn họ liền không giúp?
Thấy Tô Ánh Nguyệt quay đầu lại, Trần Minh Tân vội vàng cúi người nấp sang một bên.
Cho đến khi nghe thấy tiếng xe rời đi, anh mới đứng dậy.
....
Tô Ánh Nguyệt mất cả nửa ngày mới mới dọn dẹp xong căn hộ.
Khi cô xuống lầu đổ rác thì vô tình gặp được người mà cô không ngờ đến.
“Tô Ánh Nguyệt?”
Tô Ánh Nguyệt nghe thấy tiếng người khác gọi mình liền ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy Tô yến Nhi cũng đang cầm một túi rác.
Lúc này trời đã vào hè, trên người Tô yến Nhi mắc một chiếc váy cotton trắng rộng rãi, gương mặt thanh tú không hề trang điểm toát lên vẻ thuần khiết.
Tô Ánh Nguyệt ngừng quan sát, hỏi: “Tại sao chị lại ở đây?”