Chúng ta?
Tô Ánh Nguyệt chớp mắt, chắc Trần Minh Tân cũng không để ý đến cách nói năng của mình.
Hai chữ “chúng ta” thốt ra khỏi miệng, cứ như thể bọn họ vẫn còn chung sống với nhau vậy.
Tô Ánh Nguyệt hít sâu một hơi, gật đầu: “Ừm.”
Trần Minh Tân đã quen với bộ dạng ngoan ngoãn của cô, anh muốn giơ tay sờ đầu cô theo thói quen.
Chỉ có điều, bàn tay vừa mới vươn ra nửa chừng bèn đổi hướng, rút về một cách tự nhiên, nhẹ nhàng chìa ra trước mặt Tô Ánh Nguyệt: “Đi thôi, vào trong hội trường.”
Tô Ánh Nguyệt ngạc nhiên nhìn anh.
Trần minh Tân nhướn mày: “Em vào trong với tôi, em quên là mình không có thư mời à?”
Cảm giác này rất quái lạ.
Cái đêm cô rời khỏi biệt thự, cách nói của Trần Minh Tân làm cô bị tổn thương nặng nề.
Advertisement
Thậm chí cô còn hơi hận anh.
Nhưng mà, trong mấy ngày nay, cô thường nhớ đến những ngày tháng bọn họ còn ở bên nhau theo thói quen, nhớ đến những chuyện anh làm vì cô.
Vốn dĩ chẳng hận anh là bao, cứ thế mà triệt để tan biến.
Cô làm gì có tư cách hận anh.
Vốn dĩ trái tim con người rất dễ thay đổi, chẳng qua Trần Minh Tân không còn yêu cô muốn, muốn nghe theo tiếng lòng mình mà thôi, anh có làm sai gì đâu.
Cô đã rước không ít rắc rối cho anh, anh tìm một cô gái biết điều hơn cô để có thể sống thật thoải mái, chẳng phải thế ư?
Lần đầu tiên nghĩ như thế, cô sẽ cảm thấy đau xé lòng, lần thứ hai, sẽ cảm thấy buồn bã.
Về sau này, số lần nghĩ như thế nhiều lần, cô càng cảm thấy, như thế mới đúng.
Vốn dĩ hai người ở bên nhau là sai lầm, chia tay chẳng qua là để cho mọi thứ trở về đường ngay mà thôi.
Mà đến bây giờ, Tô Ánh Nguyệt khoác tay Trần Minh Tân đi vào hội trường, trong lòng cô hết sức bình tĩnh.
Sau này, có lẽ cần phải như thế.
Trần Minh Tân cảm thấy cô gái bên cạnh mình thất thần, anh nghiêng đầu nhìn sang, quả nhiên nhận ra cô đang thả hồn tận nơi nảo nơi nao.
Anh khẽ nhíu mày, tránh khỏi nơi đông người qua lại, dẫn cô ngồi xuống ghế.
Vị trí mà bọn họ ngồi rất khéo léo, ấy chính là hàng ghế sau lưng Phong Hải.
Advertisement
Suốt buổi Tô Ánh Nguyệt luôn chú ý để Phong Hải, còn Trần Minh Tân lại nhìn những món đồ trong buổi đấu giá như thể rất có hứng với chúng nó vậy, nhưng anh chưa từng giơ bảng lên.
Đồ đấu giá rất nhiều, quần áo, trang sức, đồ cổ, bức tranh nổi tiếng...
Tô Ánh Nguyệt tò mò hỏi anh: “Anh không thích cái nào à?”
Trần Minh Tân không đáp, Tô Ánh Nguyệt thấy mình ôm rơm nặng bụng, bèn không nói nữa.
“Vật đấu giá tiếp theo là...”
Người dẫn chương trình nói đến đây, cố ý làm ra vẻ úp mở, rồi mới tiếp tục nói bằng giọng kích động: “Tác phẩm cô Bograya để lại, Liệt Hỏa!”
Người dẫn chương trình vừa nói dứt lời, bèn có một cô gái bưng “Liệt Hỏa” ra.
“Giá khởi điểm, 150 tỷ.”
Tô Ánh Nguyệt có biết Bograya, bà ấy là một nhà thiết kế trang sức nổi tiếng trên toàn thế giới.
Cô gái nào cũng vậy, có nằm mơ cũng muốn đeo trang sức do Bograya thiết kế.
Tao nhã, nồng nhiệt, tràn đầy hy vọng và tình yêu là đại từ gọi trang sức mà Bograya thiết kế.
Mà sợi dây chuyền “Liệt Hỏa” này là tác phẩm do Bograya để lại, là món trang sức cuối cùng do bà thiết kế trước khi qua đời, được chính tay bà chế tạo suốt hai năm ròng rã.
Tô Ánh Nguyệt còn nhớ một đoạn phỏng vấn của bà, Bograya nói: “Tình yêu bất tận trong cả đời tôi đều được dồn hết vào ‘Liệt Hỏa’”
Không bao lâu sau đó, người phụ nữ tao nhã được vô số cô gái gửi gắm niềm hy vọng đẹp đẽ ấy, đã qua đời.
Bình thường Tô Ánh Nguyệt không hề ham thích trang sức xa hoa, nhưng khi nhìn thấy “Liệt Hỏa”, cô lại không nhịn nổi mà muốn mua sợi dây chuyền này, đẹp quá đi.
Sắc đỏ tươi lóng lánh, tỏa ra ánh sáng rực rỡ, nồng nhiệt và tinh tế.
Cô nghĩ, không một cô gái nào có thể chống lại sức quyến rũ của nó.
Lúc ban đầu, cô đến đây chỉ vì muốn tạo ra một cuộc gặp gỡ tình cờ với Phong Hải mà thôi, nhnưg còn bây giờ, cô lại thấy may mà mình đã đến.
Cô nâng tấm bảng lên: “151 tỷ.”
Cô biết rằng, chắc chắn rất nhiều người muốn mua “Liệt Hỏa” không thể tăng giá quá cao ngay tức thì.
Quả nhiên, tiếng ra giá vang lên tới tấp sau đó.
“152 tỷ.”
“158 tỷ.”
“...”
“240 tỷ.”
“...”
Sau khi tăng đến 240 tỷ, Tô Ánh Nguyệt cắn môi, nếu còn tiếp tục tăng nữa thì cô không chắc mình có thể mua nổi.
Lẽ nào phải mượn tiền Trần Minh Tân à.
Cô quay qua nhìn anh, thấy Trần Minh Tân đang cúi đầu chơi điện thoại, không biết đang làm gì.
Cô thở dài, thôi vậy.
Nếu như cuối cùng cô đấu giá thất bại, cũng chỉ có thể nói cô không có duyên với “Liệt Hỏa” mà thôi.
Sau đó lại bắt đầu một đợt giá mới.
Đã tăng đến 300 tỷ.
Rồi 450 tỷ, 540 tỷ, rồi tăng lên tận 600 tỷ.
Sau 200 tỷ, số người giơ bảng càng lúc càng ít.
Tô Ánh Nguyệt cũng không giơ nổi tấm bảng đấu giá lên nữa.
Cô đặt xuống, thở dài, ai cũng muốn mua sợi dây chuyền đẹp đẽ ấy, nhưng không phải ai cũng mua nổi.
Nghĩ đến đây, cô chợt cảm thấy chán chường, rụt người vào trong ghế, muốn chợp mắt một lúc.
Trần Minh Tân ngồi bên cạnh nhìn cô đăm đăm, anh vẫn không nói tiếng.
Từ nãy đến giờ Phong Hải vẫn luôn im lặng, bây giờ lại giơ bảng lên, dứt khoát nói: “900 tỷ.”
Tô Ánh Nguyệt hơi sững sờ, cô ngẩng đầu nhìn Phong Hải trên hàng ghế trước.
Phong Hải khẽ gật đầu với cô, Tô Ánh Nguyệt nở nụ cười gượng gạo.
Rất có thể Phong Hải sẽ thành công mua được sợi dây chuyền này, nhưng cô sẽ không nhận.
Ý nghĩ này vừa nảy lên trong đầu cô, lại có một giọng nam khác vang lên trong hội trường: “1500 tỷ.”
Sắc mặt Tô Ánh Nguyệt toát lên vẻ ngạc nhiên, cô quay đầu nhìn về phía người lên tiếng, đó là một thanh niên tướng mạo bình thường, có thể nhìn ra quần áo anh ta mặc rất tốt, nhưng lại không tinh tế bằng Phong Hải và Trần Minh Tân.
Nhưng mà, vừa mở miệng đã nói 1500 tỷ, có lẽ là cấp dưới nhà ai đó.
Phong Hải liếc nhìn anh ta, rồi giơ bảng số lên: “1530 tỷ”
Thanh niên ấy lại giơ bảng số lên: “1800 tỷ.”
Đến lúc này những người ra giá trước đó đều im lặng.
“1800 lần một.”
Phong Hải giơ bảng số lên lần nữa: “1950 tỷ.”
“2100 tỷ.”
“2130 tỷ.”
“2400 tỷ.”
“...”
Có lẽ sếp của anh ta giàu nứt đổ đố vách.
Đúng là “Liệt Hỏa” rất quý giá, nhưng cũng chỉ là một sợi dây chuyền mà thôi, có thể nó vô giá với một số người, nhưng không thể tránh khỏi phải đo lường bằng tiền bạc.
2400 tỷ không phải là con số nhỏ, tỉ mỉ cân nhắc, không có lời chút nào.
“2400 tỷ lần một!”
“...”
Người dẫn chương trình gọi đến lần thứ ba, vẫn không có ai ra giá.
Cuối cùng, người thần bí ấy đã đấu giá thành công, mua “Liệt Hỏa” với giá 2400 tỷ.
Phong Hải quay đầu nhìn Trần Minh Tân.
Tô Ánh Nguyệt không nén nổi sự tò mò, cô kéo tay áo Trần Minh Tân: “Anh có thể đoán được ai mua không?”
Trần Minh Tân nhướn mày, không trả lời.
Tô Ánh Nguyệt cảm thấy lúng túng, cô buông tay anh ra, cười gượng rồi nói: “Tôi cảm thấy người mua chắc là tên ngốc nhà giàu.”
Không biết vì sao, cô vừa mới nói dứt lời, sắc mặt Trần Minh Tân đã sa sầm xuống.
Anh lạnh lùng liếc Tô Ánh Nguyệt, ánh mắt như bị phủ lên một tầng sương giá, lúc nhìn cô như muốn đóng thành băng.
Tô Ánh Nguyệt cảm thấy lạ lùng hết sức, cô có nói anh ta ngốc nghếch lắm tiền nhiều của đâu, anh ta tỏ thái độ với cô làm gì?