Một trận lộn xộn này cũng mất hết hai tiếng đồng hồ.
Cô đặt những đồ vật mà mình làm loạn về chỗ cũ, vừa xuống lầu liền nhìn thấy Trần Minh Tân đang bước vào từ cửa.
Tô Ánh Nguyệt chào đón anh bằng một nụ cười: “Anh về rồi.”
“Ừm.” Trần Minh Tân nhẹ nhàng đáp một tiếng, nắm lấy tay của cô, con ngươi đen như mực nhìn cô thật sâu.
Tô Ánh Nguyệt nhớ đến chuyện lúc nãy mình mới lật tung phòng ngủ và phòng làm việc ra mấy lần, có chút chột dạ hỏi anh: “Sao vậy?”
Đôi mắt đang chớp chớp của cô không thể thoát khỏi ánh mắt của Trần Minh Tân.
Trần Minh Tân đột nhiên lại mỉm cười: “Cảm thấy em rất xinh đẹp.”
Tô Ánh Nguyệt sững sờ, mặt hơi đỏ ửng, đánh anh một cái: “Cái gì chứ...”
Advertisement
Người giúp việc đang đứng ở bên cạnh nhìn đó!
Trần Minh Tân chỉ mỉm cười mà không nói chuyện.
...
Cơm tối là do người giúp việc làm, sau khi ăn cơm xong, Trần Minh Tân muốn đến thư phòng xử lý công việc, Tô Ánh Nguyệt cũng đi theo anh vào phòng.
Anh ngồi trước bàn làm việc xử lý công việc, Tô Ánh Nguyệt cầm một quyển sách ngồi trên ghế sa lông nhìn anh.
Có thể là bầu không khí trong phòng quá tốt, Tô Ánh Nguyệt nhìn anh không bao lâu liền... ngủ thiếp đi.
Lúc Trần Minh Tân ngẩng đầu lên nhìn qua đã nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt ngoẹo đầu ngã xuống tay vịn của ghế salon, sách đã trượt đến thắt lưng, bàn tay tinh tế cũng trượt bên cạnh.
Anh nhìn chằm chằm vào Tô Ánh Nguyệt mấy giây, sau đó mới đứng dậy đi tới, chuẩn bị ôm cô đi về phòng ngủ.
Sau khi đến gần nhìn dung nhan ngủ điềm tĩnh của cô, anh không khỏi cảm thấy ngây dại một chút, trong đầu lại đột nhiên nghĩ tới một chuyện khác.
Đó chính là Lâm Mộc Tây.
Trước đó anh nói với Tô Ánh Nguyệt những lời kia cũng chỉ là lừa cô mà thôi, anh rất chắc chắn mình chưa từng chạm qua người phụ nữ nào khác, nhưng đứa con cùng máu mủ của anh là làm sao mà có?
Thậm chí anh còn nghi ngờ đến chuyện Mạc Tây Du đã đưa báo cáo giả cho anh, dù sao lúc Tô Ánh Nguyệt mang thai thì Trần Vu cũng đã che giấu tình huống thật sự của Tô Ánh Nguyệt.
Advertisement
Chỉ là sau khi anh tìm thấy được Lâm Tố Nghi và Lâm Mộc Tây, anh cũng để cho người ta lấy tóc của Lâm Mộc Tây rồi tìm một bác sĩ khác làm giám định DNA một lần nữa, đứa bé kia hoàn toàn chính xác có quan hệ ruột thịt với anh.
Việc này rất không bình thường.
Tầm mắt của Trần Minh Tân lại rơi trên người của Tô Ánh Nguyệt, ánh mắt chuyển qua tóc của cô, dừng lại một chút anh đưa tay vuốt vuốt tóc của cô một chút, lúc lấy tay ra trên tay liền có một sợi tóc.
Anh đứng dậy tìm một cái túi nhựa bỏ sợi tóc đó vào, rồi mới xoay người một lần nữa ôm Tô Ánh Nguyệt trở về phòng.
Giấc ngủ của Tô Ánh Nguyệt vốn nông, được anh ôm liền tỉnh lại.
Cô mơ hồ cảm giác mình được người khác ôm lên, theo bản năng kêu lên một tiếng: “Trần Minh Tân?”
Trần Minh Tân cúi đầu nhìn cô: “Ừm, sao lại tỉnh rồi?”
“Anh bỏ em xuống đi, tự em đi được mà.” Cô vốn chính là muốn dự định nhắm mắt lại thả lỏng tinh thần suy nghĩ chút chuyện, không ngờ liền ngủ mất luôn.
Trần Minh Tân mỉm cười: “Không sao đâu, cũng không xa, để anh ôm em về phòng.”
Có lẽ, ôm một lần là ít đi một lần sao?
Vừa nghĩ như vậy, anh không khỏi siết chặt tay, bước đi càng chậm hơn.
Sắc mặt Tô Ánh Nguyệt có chút không được tự nhiên, cũng bởi vì gần cho nên mới muốn tự mình đi có được hay không hả!
Tô Ánh Nguyệt nhịn không được mà ngước mắt lên nhìn Trần Minh Tân, thấy khóe môi của anh hơi câu lên, một bộ dạng tâm trạng không tệ, cô cũng không nói nhiều nữa mà đưa tay khoác lên vai của anh, nhích lại gần ngực anh hơn.
Trở lại cái ôm ấm áp này một lần nữa cô mới biết được rốt cuộc mình có bao nhiêu nhớ nhung.
Trở lại phòng ngủ, hai người nằm ôm nhau ở trên giường chuẩn bị đi ngủ.
Tô Ánh Nguyệt hỏi anh: “Anh không đi xử lý công việc nữa hả?”
Bây giờ thời gian vẫn còn rất sớm.
Trần Minh Tân đứng dậy đi tắt đèn, sau đó lại ôm cô vào lòng mình một lần nữa, giọng nói thật thấp, như có chút kiềm chế: “Không đi, ngày mai xử lý cũng không sao, em ngủ đi.”
Câu nói này vừa dứt, cũng không trôi qua bao lâu liền truyền đến âm thanh hô hấp đều đều.
Nhanh như vậy đã ngủ rồi à?
Tô Ánh Nguyệt nhỏ giọng gọi anh: “Trần Minh Tân?”
Trần Minh Tân cũng không trả lời lại cô, xem ra là thật sự ngủ rồi.
Ngược lại là Tô Ánh Nguyệt lại có chút không ngủ được.
Không biết có phải là vì chuyện mà lúc trước Trần Minh Tân làm có nguyên nhân không bình thường hay không, mà bây giờ cô nhìn Trần Minh Tân lại luôn cảm thấy cho dù anh làm cái gì thì cô cũng có cảm giác rất không bình thường.
Trong vòng hai ngày ngắn ngủi, cô cảm thấy chỗ nào anh cũng có điểm khác thường.
Không hiểu sao tính tình lại tốt hơn so với trước kia, cũng không phải là nói trước kia anh không tốt, có điều trước kia anh càng lộ ra vẻ nóng tính trước mặt cô, động một chút là gương mặt lạnh lùng tức giận.
Mặt khác...
Bây giờ đã là buổi tối mà còn đang ở trong phòng ngủ, nhưng cô rất ngại ngùng mà che mặt lại.
Kể từ khi hòa nhau ở Cảnh Thành về đây, mấy ngày nay Trần Minh Tân cũng không đụng vào cô.
Nhiều lần thân thể đụng chạm với nhau thì cô đều có thể cảm giác được tên đã lên dây, phản ứng của anh cực kỳ mãnh liệt, nhưng anh lại không có tiến thêm một bước nào mà là ôm cô đi ngủ.
Trước kia, ở phương diện này Trần Minh Tân tương đối không tiết chế mà lại mạnh mẽ...
Suy nghĩ lung tung một hồi lâu, Tô Ánh Nguyệt mới mê man ngủ thiếp đi.
…
Sáng sớm hôm sau, lúc Tô Ánh Nguyệt tỉnh lại thì Trần Minh Tân vẫn còn đang nằm bên cạnh cô, anh cũng mới vừa thức dậy.
Tô Ánh Nguyệt nhìn thời gian rồi nói: “Sắp đến tám giờ rồi, sao anh còn chưa chịu thức dậy đi.”
“Ai quy định anh nhất định phải rời giường sớm chứ?” Trong giọng nói của Trần Minh Tân lộ ra chút âm thanh nhập nhèm vừa mới tỉnh ngủ.
Tô Ánh Nguyệt miễn cưỡng chớp chớp mắt: “Anh không đến công ty à?”
“Anh bỏ tiền ra để nuôi nhiều người như vậy cũng không phải là đến đây ăn không ngồi rồi, ông chủ cũng không cần phải bán mạng như vậy.”
Trần Minh Tân nói, tay nhéo nhéo mặt của cô, giọng nói dịu dàng: “Thức dậy thôi, không ngủ nữa, chúng ta đi ra ngoài chơi.”
“Chơi?” Chữ chơi này lại có thể phát ra từ miệng của Trần Minh Tân, thật sự có chút kỳ diệu.
Trần Minh Tân liếc nhìn cô một chút: “Ừm.”
“Chơi cái gì?” Cô cũng không thể hiểu cho lắm, tổng giám đốc Trần sao đột nhiên lại muốn ra ngoài “chơi”.
Trần Minh Tân hơi dừng lại một chút: “Chỉ có hai người chúng ta.”
Tô Ánh Nguyệt nghĩ đến hai chữ: “Hẹn hò hả?”
Trần Minh Tân nheo mày: “Tính là vậy đi.”
…
Thẳng cng mà em phải đi làm mà.” Cô cũng có công việc của mình! Trần Minh Tân cúi xuống thắt dây an toàn cho cô, sau khi thắt xong rồi thì một tay khoát qua lưng ghế của cô, ánh mắt xa xăm: “Không cần nữa, Phong Hải rất nhanh sẽ tìm tới cửa, có lẽ cũng không thể giải quyết hòa bình được.”
Nói như vậy thì lúc Phong Hải tìm tới cửa sẽ vạch mặt?
Thấy bộ dạng đã hiểu rồi của Tô Ánh Nguyệt, Trần Minh Tân mới mở miệng một lần nữa: “Cho nên, phải quý trọng thời gian hiện tại, ra ngoài chơi một chút.”
Anh thật sự rất lo lắng sau này sẽ không có thời gian nữa.
Tô Ánh Nguyệt ở bên cạnh anh, ngay cả một hôn lễ mà anh cũng không thể cho cô được, cũng không có tình yêu như bình thường, chưa từng đi hẹn hò với nhau...
Anh vẫn còn có rất nhiều chuyện muốn làm, chỉ là có lẽ không kịp nữa rồi...
Tô Ánh Nguyệt luôn cảm thấy câu nói này của Trần Minh Tân có ý nghĩa sâu xa gì đó.
Chỉ là nhìn thấy dáng vẻ hào hứng của Trần Minh Tân, cô cũng không đành nói lời mất hứng.
Tô Ánh Nguyệt mỉm cười gật đầu: “Ừm, anh nói sao thì là vậy.”
Tùy hứng buông bỏ hết tất cả mà đi ra ngoài vui chơi, hình như cảm giác cũng không tệ. ho đến khi bị Trần Minh Tân túm lên xe, Tô Ánh Nguyệt vẫn còn có chút mờ mịt.
Tổng giám đốc Trần không đi làm mà muốn dẫn cô ra ngoài chơi?
“Như