Vẻ kinh ngạc trên mặt Trần Minh Tân cũng chợt loé lên, lập tức mở miệng nói: “Không vội, còn có nhiều thời gian.”
Nói xong anh cũng không cho Mạc Tây Du có cơ hội tiếp tục nói, trực tiếp đi khỏi.
Tô Ánh Nguyệt rất nhanh liền nghĩ đến nguyên nhân mà Mạc Tây Du muốn đi ăn cơm với bọn họ.
Sự sống sót của Lâm Mộc Tây rất ly kỳ, hoàn toàn là dựa vào mục đích không muốn người khác biết của Phong Hải.
Mà đối với một người điên cuồng nghiên cứu y học như Mạc Tây Du, chắc chắn cũng sẽ cảm thấy rất hứng thú đối với Phong Hải.
Những người làm nghiên cứu đều rất cố chấp, đối với Mạc Tây Du mà nói, anh ta chắc chắn rất muốn biết người của K7 đã làm như thế nào để Lâm Mộc Tây có thể sống sót.
Ngay cả Tô Ánh Nguyệt cũng không khỏi có chút tò mò.
“Vào đi.”
Advertisement
Giọng nói của Trần Minh Tân đã đánh gãy suy nghĩ của Tô Ánh Nguyệt.
Bước vào trong phòng, quả nhiên để nhìn thấy Phong Hải đang ngồi trước bàn ăn.
Nghe thấy động tĩnh ở cửa, anh ta chợt ngẩng đầu lên, lo lắng nơi đáy mắt chợt lóe lên vẫn bị Tô Ánh Nguyệt thuận lợi bắt được.
Anh ta nhìn chằm chằm cửa, ánh mắt rơi vào sau lưng Tô Ánh Nguyệt, ngay cả chuyện chào hỏi cũng đã quên mất.
Quả nhiên rất quan tâm đến Lâm Tố Nghi.
Trần Minh Tân đi đến đứng phía trước Tô Ánh Nguyệt, lúc này cũng đã bước vào trong phòng, mà Lâm Tố Nghi vẫn còn đang đứng ở bên ngoài.
Hiển nhiên Lâm Tố Nghi rất khẩn trương, hai tay của cô ta siết chặt, cả người đều lộ ra cảm giác cứng ngắc.
Trần Minh Tân đưa mắt liếc nhìn ra hiệu với Tô Ánh Nguyệt một cái.
Tô Ánh Nguyệt đã hiểu được ý của anh, xoay qua mỉm cười với Phong Hải: “Thật xin lỗi, để cậu đợi lâu rồi, bởi vì phải đi đón một người bạn nên chậm trễ một lúc, cậu cũng đừng trách móc.”
Nói xong cô xoay lại kéo Lâm Tố Nghi đi vào.
Có điều cô vẫn kiêng dè sức khỏe của Lâm Tố Nghi không tốt, cho nên động tác cũng coi như nhẹ nhàng.
Advertisement
Đi ở phía sau cùng là Lâm Mộc Tây.
Nhưng tầm mắt của Phong Hải lại không hề dừng lại một chút nào trên người của Lâm Mộc Tây.
Anh ta nhìn chằm chằm vào Lâm Tố Nghi, gân xanh trên trán nổi lên, khóe môi mím lại thật chặt, không khó có thể nhìn ra anh ta đang tức giận.
Mà sự giận dữ này của anh ta đương nhiên hướng về phía Trần Minh Tân và Tô Ánh Nguyệt.
Trần Minh Tân lại làm như không nhìn thấy sự thất thường của Phong Hải, tự nhiên mà bế Lâm Mộc Tây lên đi đến trước bàn ăn rồi ngồi xuống.
Tô Ánh Nguyệt chú ý đến biểu cảm của Phong Hải có thay đổi, cô thu hồi thần sắc nơi đáy mắt, quay đầu nhỏ giọng nói với Lâm Tố Nghi: “Chúng ta đi qua đó trước đi, ngồi xuống rồi lại nói tiếp.”
Lâm Tố Nghi nhẹ nhàng gật đầu, đi theo Tô Ánh Nguyệt ngồi xuống cùng một chỗ.
Trên bàn ăn, dường như hai người đàn ông cũng không có ý định mở miệng nói chuyện trước.
Tô Ánh Nguyệt đẩy thực đơn ra trước mặt Lâm Tố Nghi: “Gọi món ăn trước đi.”
Nhưng hiện tại Lâm Tố Nghi nào có thể nghĩ đến chuyện gọi món ăn, hai mắt của cô vẫn luôn dán ở trên người của Phong Hải, biểu cảm không thể tin tưởng rõ ràng trong mắt như vậy.
Tô Ánh Nguyệt không biết vẻ “Không thể tin được” của Lâm Tố Nghi từ đâu mà tới.
Chẳng lẽ là khuôn mặt của Phong Hải có sự thay đổi?
Cũng may Lâm Tố Nghi nghe Tô Ánh Nguyệt nói nên cũng kịp phản ứng, miễn cưỡng mỉm cười đẩy đẩy thực đơn trở về: “Cô chọn đi.”
Tô Ánh Nguyệt cũng có thể hiểu rõ tâm trạng bây giờ của Lâm Tố Nghi, dứt khoát tự mình bắt đầu gọi món ăn.
Cô để ý đến sức khỏe của Lâm Tố Nghi cho nên cũng gọi những món ăn thanh đạm.
Đợi sau khi thức ăn đã được đem lên đầy đủ, rốt cuộc Phong Hải mới mở miệng nói một câu đầu tiên từ khi bọn họ bước vào.
“Không ngờ cậu Trần cũng sẽ đến cùng với cháu.”
Sắc mặt của Phong Hải rất kém, nhưng nụ cười trên mặt lại vừa đúng.
“Đây không phải là chuyện hiển nhiên ư? Anh là cậu của Ánh Nguyệt, tôi và cô ấy đã là vợ chồng, cho dù có nói như thế nào thì có người lớn đến đây đương nhiên cũng phải cùng nhau đón tiếp rồi.”
Hai chữ “người lớn” này Trần Minh Tân nói rất nặng.
Sắc mặt của Phong Hải chợt thay đổi, theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Tố Nghi.
Đáy mắt Lâm Tố Nghi chứa đầy nước mắt, chỉ là nhẹ nhàng chớp mắt một cái, từng giọt từng giọt nước mắt liền lăn xuống.
Cô ta hít một hơi thật sâu rồi kêu một tiếng: “Anh.”
Lâm Hào Kiệt lớn tuổi hơn nhiều so với cô ta, lúc cô ta được sinh ra thì Lâm Hào Kiệt cũng đã mười hai tuổi rồi.
Một bé trai mười hai tuổi đã có thể nhớ mọi chuyện, tinh thần trách nhiệm cũng mới bắt đầu hình thành, đối với một đứa em gái mềm mại nhỏ nhắn đáng yêu vừa sinh ra càng cực kỳ yêu thích.
Bởi vì công việc của ba mẹ bận rộn nên không có thời gian chăm sóc bọn họ, vẫn luôn là anh chăm sóc em gái mình.
Tình cảm của hai anh em càng ngày càng phát triển tốt hơn, chỉ là một lần cả nhà ra ngoài du lịch khắp nơi mà đã xảy ra tai nạn xe cộ, ba và mẹ đều mất, em gái vốn có bệnh tim từ nhỏ sau khi trải qua tai nạn xe cộ xe thì lại càng nghiêm trọng hơn.
Từ đó về sau, Lâm Hào Kiệt liền gánh vác trách nhiệm chăm sóc em gái.
Lâm Tố Nghi vẫn luôn biết cô là gánh nặng trong cuộc sống của Lâm Hào Kiệt.
Lâm Hào Kiệt mang theo cô ta, cả một đường gánh vác trách nhiệm, cho dù là lúc khó khăn nhất cũng không hề bỏ rơi cô ta.
Anh trai tốt với cô ta, yêu thương cô ta, cô ta đều biết hết.
Một năm kia Lâm Hào Kiệt mang theo một số tiền lớn về nhà, sau đó là dẫn theo Bác sĩ và người giúp việc, Lâm Tố Nghi nửa tỉnh nửa mê hiểu được cái gì đó những cũng không dám nói ra.
Trong trí nhớ của cô ta, anh trai là một người lương thiện và dịu dàng nhất.
Phong Hải nghe thấy tiếng gọi “anh trai” này, ly cà phê vừa bưng lên trong tay lập tức rơi xuống mặt đất vỡ nát, phát ra một tiếng xoảng giòn vang.
Tô Ánh Nguyệt ở bên kia ôm Lâm Mộc Tây vào trong ngực.
Cả nửa ngày sau, âm thanh của Phong Hải mới vang lên ở trong phòng: “Trần Minh Tân, cậu thật có bản lĩnh.”
Trên mặt của anh ta cũng không còn biểu cảm bình thản và trấn định như lúc nãy, trong mắt mang theo hận ý khắc cốt, giọng nói cũng có chút khàn khàn.
Trần Minh Tân buông đôi đũa trong tay xuống, mắt hơi híp lại, không nhanh không chậm mở miệng nói: “Bàn về bản lĩnh thì tôi cũng không có bản lĩnh lớn bằng anh Lâm đây, anh dùng con của tôi để làm vật thí nghiệm, còn nghệnh ngang đưa thằng bé đến thành phố Vân Châu. Anh Lâm Hào Kiệt, bản lĩnh của anh lớn hơn tôi nhiều.”
Biểu cảm trên mặt của Lâm Hào Kiệt rất kinh ngạc: “Tôi không có để bọn họ đến thành phố Vân Châu.”
Lúc này, anh ta mới quay đầu nhìn Lâm Mộc Tây.
Năm đó, thứ mà anh ta để cho người khác lấy từ trong bụng của Tô Ánh Nguyệt ra đã lớn như vậy rồi?
Lâm Mộc Tây cảm giác được ánh mắt của anh ta, trên mặt không có biểu cảm gì ngoảnh qua một bên.
Phong Hải cũng không phủ nhận thân phận của mình, cũng không phủ nhận chuyện đem đứa nhỏ đi làm vật thí nghiệm là sự thật, xem ra tất cả những chuyện này đều là sự thật.
Mà Trần Minh Tân vẫn đang suy nghĩ một chuyện khác.
“Chính anh tự hỏi cô Lâm một chút đi, khoảng một tháng trước có phải cô Lâm đã đến sống ở Vịnh Vân Thượng không? Còn làm hàng xóm với nhà của tôi, vợ của tôi còn đến nhà cô ấy ăn cơm.”
Giọng nói của Trần Minh Tân nhẹ nhàng nhưng ánh mắt lại sắc bén khác thường, dường như muốn nhìn thấu Phong Hải.
Phong Hải đột nhiên lại chỉ vào Lâm Tố Nghi mà nói: “Tôi muốn nói chuyện riêng với em gái của mình mấy câu.”
“Có gì thì cứ nói ở chỗ này đi.”
Ý tứ của Trần Minh Tân rất rõ ràng, anh ta sẽ không để cho Phong Hải có cơ hội để nói chuyện riêng với Lâm Tố Nghi.
Phong Hải mím chặt môi lại, mắt lộ ra ánh sáng hung dữ, dường như tức giận vô cùng.
Tô Ánh Nguyệt không tự chủ mà nuốt nước miếng một cái, cô cũng đã ở cạnh người đàn ông này suốt một năm trời, một năm khác thì cô ra nước ngoài bồi dưỡng cho nên mới không sống cùng một chỗ với anh ta.
Phong Hải đến đây một mình, nếu như Trần Minh Tân không cho anh ta có cơ hội nói chuyện riêng với Lâm Tố Nghi thì anh ta cũng không còn cách nào khác.
Kết quả câu nói đầu tiên mà Phong Hải nói với Lâm Tố Nghi lại là: “Lúc trước ai đã đưa em đến thành phố Vân Châu?”
Tô Ánh Nguyệt và Trần Minh Tân liếc nhìn nhau một cái, chẳng lẽ lúc trước không phải là Lâm Hào Kiệt cố ý để cho Lâm Tố Nghi đến vịnh Vân Thượng hả?
Tô Ánh Nguyệt vẫn cho rằng là Phong Hải cố ý để Lâm Tố Nghi lộ ra tin tức, đưa cô ta đến thành phố Vân Châu, anh ta còn sắp xếp cho cô ta một căn biệt thự.
Vị trí của căn biệt thự lại cố ý chọn ở Vịnh Vân Thượng, đây là muốn để Tô Ánh Nguyệt nhìn thấy bọn họ, sau đó sẽ hoài nghi thân phận của Lâm Mộc Tây, khiêu khích tình cảm của cô và Trần Minh Tân.