""Mộc Tây?""
An Hạ vội vã đi qua.
Bởi vì Lâm Mộc Tây quá bé, ngồi trên đấy chỉ như một khối nhỏ nhỏ, An Hạ cũng dứt khoát ngồi xuống, được cái trong phòng khách đã được trải thảm.
An Hạ nghiêng đầu nhìn thằng bé: ""Bảo bối nhỏ, nhìn bên này nào.""
Advertisement
Lâm Mộc Tây cũng cho cô mặt mũi mà quay đầu nhìn một cái, mở to đôi mắt đen láy nhìn An Hạ hai giây, sau đó chìa tay nhỏ ra cầm một món đồ chơi nhét vào tay An Hạ.
Tiếp theo lại tự chơi với chính mình.
An Hạ dở khóc dở cười cầm món đồ chơi, cô bị ruồng bỏ mà đúng không?
Nam Sơn đang lắp ráp đồ chơi cho Lâm Mộc Tây, lúc này ngẩng đầu lên nhìn về phía cô ấy: ""An Hạ?""
Lâm Mộc Tây đưa cho cô một chiếc ô tô nhỏ, An Hạ vừa xoay xoay bánh xe vừa nói: ""Ừ, những thứ này đều là anh mua à?""
""Dù sao cũng bọc lì xì, ông chủ cũng không cần đến thì không bằng đi mua vài thứ."" Nam Sơn đưa cho Lâm Mộc Tây một món đồ chơi đã lắp ráp xong, dạy thằng bé phải chơi như thế nào.
Advertisement
Đổi lại những đứa trẻ khác chắc chắn là mất kiên nhẫn lấy đi từ lâu rồi, nhưng Lâm Mộc Tây lại nề nếp nhìn Nam Sơn làm mẫu xong mới giơ tay cầm lấy.
Tô Ánh Nguyệt nghĩ, tính cách của Lâm Mộc Tây như vậy, so với Trần Minh Tân một chút liền biết.
Có một vài đứa trẻ trời sinh đã hướng nội ít nói.
Còn Lâm Mộc Tây sau này sẽ trở thành người như thế nào cũng không quan trọng, quan trọng là thằng bé phải khỏe mạnh, điều này quan trọng hơn bất cứ thứ gì.
An Hạ và Nam Sơn đang chơi cùng Lâm Mộc Tây, Tô Ánh Nguyệt quay sang nói với ai đó giúp Bùi Chính Thành lấy vài thứ, tiếp theo dặn dò người hầu chuẩn bị một ít đồ uống và đồ ăn nhẹ, phòng lúc họ đói, có thể ăn một chút để lót dạ.
Dặn dò xong những thứ này, Tô Ánh Nguyệt đi đến thư phòng gọi Trần Minh Tân.
Cốc cốc!
Tô Ánh Nguyệt gõ trước sau đó mới đẩy cửa tiến vào: ""Bọn họ đều đã đến, sắp đến giờ ăn tối rồi.""
Trần Minh Tân ngồi sau bàn làm việc, không biết đang làm gì, Tô Ánh Nguyệt nói xong bèn dựa vào cửa đợi anh trả lời.
""Ừ."" Trần Minh Tân cũng không ngẩng đầu lên mà đáp một tiếng, sau đó thu thập tài liệu trước mặt lại, đứng dậy đi về phía cửa.
Anh đi đến cạnh cửa nắm lấy tay Tô Ánh Nguyệt, hai người cùng nhau đi xuống.
...
Bữa tối rất phong phú, có vài món ăn Tô Ánh Nguyệt tự mình xuống bếp, còn lại đều do người hầu trong nhà làm.
Sau khi nấu xong bữa tối, Tô Ánh Nguyệt mới để người hầu rời đi.
Gần đến lúc ăn cơm, đột nhiên Trần Minh Tân nói: ""Chờ một lát.""
""Còn có ai à?"" Lời này là Bùi Chính Thành hỏi.
Trần Minh Tân liếc mắt nhìn anh ta một cái: ""Mạc Tây Du.""
Vừa dứt lời liền nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng động cơ ô tô.
Không mất bao lâu, bóng dáng của Mạc Tây Du đã xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
Bởi vì người hầu đã đi rồi nên Mạc Tây Du phải tự kéo ghế ngồi xuống.
Trên bàn ăn hình chữ nhật, một nhà ba người Tô Ánh Nguyệt ngồi một bên, những người khác ngồi bên còn lại, Mạc Tây Du cũng rất tự nhiên ngồi ở bên kia.
Sau khi Mạc Tây Du ngồi xuống bèn mở miệng nói: ""Ngại quá, để mọi người đợi lâu rồi.""
""Anh cũng chịu ra khỏi cửa rồi à? Tôi mặc kệ, đến muộn phải phạt rượu, chúng tôi đợi anh lâu như vậy, sắp đói chết rồi này."" Bùi Chính Thành cầm nâng một chiếc ly lên gõ gõ lên mặt bàn nở nụ cười giảo hoạt.
Bùi Chính Thành và Nam Sơn cũng quen Mạc Tây Du, tuy tên Mạc Tây Du này vẫn luôn lãnh đạm ít nói, vừa ưa sạch sẽ, vừa si mê nghiên cứu y học, nhưng dù sao bọn họ cũng đã quen biết nhiều năm, người lãnh đạm dưới sự thay đổi của thời gian tự nhiên cũng coi mấy người Bùi Chính Thành là bạn bè.
Coi bọn họ là bạn bè thì tất nhiên sẽ thoải mái hơn rất nhiều.
Mạc Tây Du là bác sĩ, rất tiếc mạng, bình thường rất hiếm khi uống rượu.
Trước khi đến đây anh còn đang nghiên cứu thuốc điều tiết cho Trần Minh Tân, chỉ là lại thất bại rồi.
Tâm trạng của anh ta không tốt lắm, cũng có hơi bắt đầu nôn nóng.
Cho nên, chưa nói hai lời đã rót rượu vào ly của mình, ngửa đầu lên uống sạch.