""Anh...""
Trần Minh Tân không chạm vào cô một thời gian rồi, bị anh ôm lấy bất ngờ không kịp phòng bị như vậy khiến trái tim cô đập liên hồi.
Cô có chút căng thẳng.
Một lúc sau anh khẽ hôn lên vành tai non mềm của cô, giọng nói trầm thấp mà khàn khàn: ""Sao tim đập nhanh như vậy.""
Tô Ánh Nguyệt cảm thấy có chút ngứa, rụt cổ lại, nhỏ giọng nói: ""Mộc Tây vẫn đang ngủ đấy...""
Cho nên nếu bây giờ anh muốn...
Cũng phải đổi sang chỗ khác, nhỡ đâu Lâm Mộc Tây tỉnh lại thì không hay rồi.
Advertisement
Nghe thấy lời của cô, Trần Minh Tân nở nụ cười trầm thấp, thanh âm khàn khàn mang theo một loại gợi cảm không rõ: ""Mộc Tây ngủ thì sao? Thằng bé ngủ thì ngủ, em nghĩ anh muốn làm gì?""
Giọng điệu của anh cực kỳ bình thường, nếu không phải tay vẫn còn đặt trên người cô, cô thực cho rằng Trần Minh Tân không có muốn chuyện kia.
Là anh cố ý nói như vậy, đúng là thích trêu đùa cô mà!
Tô Ánh Nguyệt hơi ngọ ngoạy, ôn nhu nói: ""Không có gì, chỉ là em muốn nói em cũng muốn thay quần áo để đi ngủ, bận rộn cả tối nên có chút mệt rồi.""
Không phải là thấy cô không dám thay quần áo trước mặt anh thôi ư! Có gì khó chứ!
Cái thứ mặt mũi gì đó, trước mình Trần Minh Tân đã không cần từ lâu rồi.
Cảm giác được cơ thế Trần Minh Tân hơi cứng lại, Tô Ánh Nguyệt nhanh chóng giãy ra, ôm quần áo tiến vào phòng tắm.
Mãi đến lúc cô thay quần áo xong cũng không nghe thấy tiếng của Trần Minh Tân.
Cô tò mò mở cửa, Trần Minh Tân vẫn luôn đứng ngoài canh liền nhảy lên tiến vào.
""A!""
Advertisement
Tô Ánh Nguyệt bị hành động đột ngột của anh dọa mà kêu lên một tiếng.
Trần Minh Tân trở tay đóng cửa lại, ngăn cô trên vách tường phòng tắm.
Áo ngủ mùa hè vừa mỏng vừa rộng, Trần Minh Tân hai ba cái bèn xé rách đồ ngủ của cô.
Không cho Tô Ánh Nguyệt có cơ hội nói chuyện.
Cô cắn môi nhẫn nhịn để không phát ra tiếng, đáy lòng nghĩ mức độ không biết xấu hổ của Trần Minh Tâm có thể dần dần tăng lên theo tuổi tác.
...
Tô Ánh Nguyệt thay xong quần áo, đi đến cạnh giường nhìn Trần Minh Tân đang đổi tư thế ngủ cho Lâm Mộc Tây.
Sau khi cô bước đến, Trần Minh Tân vỗ vỗ vào chỗ ở giữa anh và Lâm Mộc Tây: ""Ngủ ở đây.""
Tô Ánh Nguyệt nhìn anh một cái: ""Nếu nửa đêm Mộc Tây ngã xuống giường thì phải làm sao?""
""Không đâu."" Trần Minh Tân nói xong liền giơ tay lên kéo cô, để cô nằm xuống.
Thôi bỏ đi, anh muốn thế nào thì là thế đó vậy.
Sau khi tắt đèn, Tô Ánh nguyệt cuối cùng cũng có thể nói lời mình nghĩ ra khỏi miệng.
Cô do dự, nhỏ giọng cất lời: ""Em thấy, chúng ta vẫn có thể có một đứa con.""
Ý nghĩ này không phải đột nhiên mà có.
Nếu có anh chị em thì chắc chắn sẽ không cô đơn.
Cô không có anh chị em, chỉ có chị Đường, tuy những năm trước đây cô vẫn luôn đấu tới đấu lui với Tô Yến Nhi, nhưng sau này giảng hòa rồi, nghĩ tới Tô Yến Nhi cô vẫn cảm thấy thân thiết, dù gì thì cũng là người thân.
Nếu sau này Lâm Mộc Tây lớn lên, tính cách quả thực lầm lì, có một em trai hay em gái gì đó chắc sẽ rất khác.
Nghĩ đến đây trong lòng Tô Ánh Nguyệt đột nhiên trùng xuống.
Lời của Mạc Tây Du rất rõ ràng, thân thể của Lâm Mộc Tây không chắc có thể lớn lên khỏe mạnh.
Không biết là do thanh âm của cô quá nhỏ hay do Trần Minh Tâm ngủ quá nhanh, nửa ngày sau đã không nghe thấy tiếng của Trần Minh Tâm nữa.
Mãi đến lúc cô chuẩn bị gọi anh thì anh đột nhiên lên tiếng: ""Lại muốn có một đứa thật à?""
""Ừ, em nghĩ, nếu Lâm Mộc Tây có anh em không phải rất tốt ư? Giống như... Lâm Hào Kiệt và Lâm Tố Nghi vậy. Tuy Lâm Hào Kiệt không phải người tốt gì, nhưng tình cảm của bọn họ rất tốt, có thể chăm sóc lẫn nhau.""
Tô Ánh Nguyệt rất hâm mộ Lâm Hào Kiệt và Lâm Tố Nghi đó.
Tuy Lâm Hào Kiệt không phải người tốt, nhưng lại rất yêu thương em gái của anh ta.
Trần Minh Tân không lên tiếng ngay lập tức.
Trong bóng tối, Tô Ánh Nguyệt cũng không thấy được vẻ mặt của anh, nhưng có thể cảm giác hơi thở của anh đã thay đổi.
Một lúc sau cô mới nghe Trần Minh Tân nói: ""Tạm thời không cần vội vàng có đứa bé, đợi Mộc Tây lớn hơn một chút rồi tính.""
Lời này của anh khiến Tô Ánh Nguyệt có chút mất mác.
Trần Minh Tân dường như cảm nhận được tâm tình của cô thay đổi, lại nói thêm một câu trưng cầu ý kiến của cô: ""Được không?""
""Ừm, anh nói là được, ai bảo anh là người chủ gia đình chứ."" Tô Ánh Nguyệt nhớ tới hộ khẩu hôm nay cầm về, trong giọng nói có chút ý cười.
Trần Minh Tân cũng cười một tiếng.
Tô Ánh Nguyệt ôm lấy Lâm Mộc Tây, Trần Minh Tân ôm Tô Ánh Nguyệt, ba người kề sát nhau chìm vào giấc ngủ.
Trần Minh Tâm nắm tay của Tô Ánh Nguyệt, cuộn chặt lại với nhau.
Không phải là anh không muốn có một đứa bé, mà là anh không xác định được cuối cùng mình có thể sống tiếp hay không.
Nếu anh không còn nữa, anh cũng không đành lòng để cô một mình có thai rồi sinh đứa bé, bởi vì mẹ cô vì khó sinh mà mất, cho dù cô hiện tại nhìn qua dường như không còn sợ nữa, nhưng trong lòng cô chắc chắn vẫn còn.
Nếu anh đã không thể chắc chắn được mình có thể đi tiếp cùng cô hay không, thì anh cũng không dám liều lĩnh có đứa nhỏ.
...
Ngày hôm sau Mạc Tây Du và Nam Sơn ăn xong bữa sáng liền rời đi, bọn họ còn nhiều việc phải làm.
Chỉ còn Bùi Chính Thành vẫn ở trong biệt thự, An Hạ cùng đi nhờ xe Nam Sơn rời khỏi rồi.
Tô Ánh Nguyệt tiễn An Hạ đi xong quay lại phòng bếp gọt hoa quả.
Gọt xong đi ra phòng khách đã không thấy ai, bèn đi ra sân.
Vừa bước ra đã nghe thấy giọng nói hưng phấn của Bùi Chính Thành: ""Chú nhanh hơn cháu, mau đuổi theo chú đi!""
Theo sau đó là tiếng cười khanh khách của Lâm Mộc Tây cùng tiếng bánh xe lăn trên mặt đất.
Tô Ánh Nguyệt tò mò đi về phía trước, nhìn thấy Bùi Chính Thành và Lâm Mộc Tây mỗi người ngồi trên một chiếc xe đồ chơi.
Trần Minh Tân đứng dưới tàng cây, vẻ mặt bất mãn như có người thiếu nợ anh gì đó.
Tô Ánh Nguyệt nhìn lấy một lớn một nhỏ cưỡi ô tô đồ chơi xoay quanh ở trong sân, cũng không nhịn được cười.
Bùi Chính Thành đúng là...hơi trẻ con.
Tô Ánh Nguyệt đến bên cạnh Trần Minh Tân: ""Sao thế?’’