Cuối cùng, Trần Minh Tân cũng chỉ nói đại khái tình hình của anh cho Tô Ánh Nguyệt.
Cụ thể như thế nào, anh không nói, Tô Ánh Nguyệt cũng không hỏi.
Sau đó, Tô Ánh Nguyệt gọi điện cho Mạc Tây Du để hỏi chi tiết.
Mạc Tây Du đoán Trần Minh Tân sẽ không nói sự thật với Tô Ánh Nguyệt, mà cũng không tiếp tục giấu diếm, nên anh ta đành nói tình trạng ban đầu của cơ thể và những biến đổi nghiêm trọng hơn cho Tô Ánh Nguyệt biết.
Tô Ánh Nguyệt run rẩy hỏi anh ta: “Anh nắm chắc bao nhiêu phần trăm có thể nghiên cứu thành công thuốc điều trị hiệu quả?”
Mạc Tây Du im lặng một lát rồi nói: “1%”
Advertisement
Anh ta đã thử nghiệm rất lâu rồi nhưng vẫn không hiệu quả, giờ đây anh ta chẳng còn một chút tự tin nào so với lúc ban đầu nữa rồi.
“Theo như những gì anh vừa nói, nếu như không thể nghiên cứu ra thuốc điều trị, vậy thì các cơ quan trong cơ thể anh ấy sẽ nhanh chóng suy yếu kiệt quệ... dẫn đến....” tử vong?
Sự im lặng của Mạc Tây Du như một lời khẳng định.
Tô Ánh Nguyệt bàng hoàng cúp điện thoại, ôm lấy mặt khóc không thành tiếng.
Đằng sau vang lên tiếng mở cửa, cô biết Trần Minh Tân đang đi vào.
“Mạc Tây Du nói cho em biết rồi?” Trần Minh Tân tiến về phía trước, xoay người cô lại để cô đối diện với anh.
Tô Ánh Nguyệt hít một hơi sâu, vùng vẫy muốn thoát ra.
Trần Minh Tân không buông cô ra, giơ tay lên lau nước mắt cô, cười nói: “Đang khóc đấy sao? Em khóc gì chứ? Thật ra lúc em khóc nhìn chẳng đẹp tí nào cả”
Đến lúc này rồi anh vẫn còn có tâm trạng trêu chọc cô!
Advertisement
Tô Ánh Nguyệt chui vào lòng anh, vùi đầu lên cổ anh rồi cắn mạnh.
Trần Minh Tân hít một ngụm khí lạnh, nhưng Tô Ánh Nguyệt lại không vui vẻ một chút nào. Cô nhanh chóng buông anh ra, nghẹn ngào: “Anh nghĩ rằng có thể giấu em cả đời được hay sao? Nếu anh chết rồi em sẽ không khóc đâu, em sẽ đi lấy người đàn ông khác cho anh xem”
Trần Minh Tân lập tức trả lời: “Em dám!”
Tô Ánh Nguyệt khóc lóc: “Trước kia anh còn dám ly hôn với em, đấy không phải là muốn em quên anh đi rồi cưới người đàn ông khác hay sao?”
Tay Trần Minh Tân siết chặt lấy eo cô thêm một chút: “Lúc đấy anh thực sự hối hận rồi”
Đúng vậy, lúc đấy anh thực sự rất hối hận.
Thậm chí anh còn ích kỷ nghĩ rằng, nếu như anh ta nói với Tô Ánh Nguyệt tình hình sức khỏe của mình, cô chắc chắn sẽ không ly hôn với anh.
Cho dù sau này anh có thực sự chết đi, thì cô vẫn sẽ ở bên cạnh anh trong những giây phút cuối cùng.
Anh đau khổ dằn vặt giữa những suy nghĩ ích kỷ cùng những lưu luyến đó.
Đến cuối cùng, sự ích kỷ nuốt chửng lấy anh.
Anh không nói mọi chuyện với Tô Ánh Nguyệt là do anh đã uống thuốc Lý Yến Nam đưa cho, anh sợ Tô Ánh Nguyệt sẽ có cảm giác tội lỗi.
“Vậy nên anh phải sống cho thật tốt, em nói được làm được. Nếu như anh chết, em sẽ lấy hết tiền của anh đi lấy người đàn ông khác, để cho Mộc Tây gọi người khác là ba”. Ngữ khí của Tô Ánh Nguyệt có vài phần dọa dẫm.
Vừa dứt lời xong cô cũng có chút hối hận, sức khỏe của Trần Minh Tân đã như vậy rồi, cô còn nói những lời này với anh...
Trần Minh Tân cứng đờ người, anh thực sự tức giận rồi.
Anh siết chặt eo Tô Ánh Nguyệt, cúi đầu xuống rồi mạnh mẽ hôn lên môi cô, sức lực này khiến Tô Ánh Nguyệt cảm thấy đau đớn, nhưng lại không hề phản kháng.
Cánh tay anh dùng sức túm chặt lấy cô, độ ấm cơ thể với trái tim đang loạn nhịp kia khiến cô tin rằng anh vẫn đang còn sống, cô hoàn toàn cảm nhận được điều đó, thật tốt biết bao.
Cô không kìm chế được mà ngẩng đầu hôn lấy Trần Minh Tân.
Trần Minh Tân thấy cô chủ động, liền cuốn lấy cô dây dưa thêm một lúc lâu rồi mới hổn hển buông cô ra, cúi đầu chạm vào trán cô: “Ban ngày ban mặt đã muốn quyến rũ anh rồi? Nếu biết em chủ động như thế này thì ngay từ đầu không nên tốn công tốn sức như vây, trực tiếp nói ra là được rồi”
Tô Ánh Nguyệt đỏ mặt, bị Trần Minh Tân đoán đúng tâm tư. Vừa rồi tuy cô mới chỉ chủ động hôn anh, nhưng thực sự trong lòng cũng đã tính đến chuyện hai người sẽ lăn lộn trên giường.
Lúc này Trần Minh Tân đoán trúng phóc, cô không dám ngẩng đầu lên nhìn anh.
Bọn họ đang ở trong phòng sách, Tô Ánh Nguyệt giãy dụa thế nào lại bị Trần Minh Tân đẩy ngã lên sofa. “Nếu như em đã muốn như thế, thì anh đành phải cung kính không bằng tuân lệnh vậy”
Động tác nhanh gọn đến mức Tô Ánh Nguyệt tin rằng anh là một người khỏe mạnh bình thường.
Nhưng Trần Minh Tân vừa mới nhào người lên phía trước thì điện thoại lại reo lên.
“Điện thoại...” Tô Ánh Nguyệt tránh nụ hôn của anh, nhẹ giọng nhắc nhở.
“Không cần quan tâm” Trần Minh Tân lúc này làm gì có tâm trạng để ý điện thoại, giờ sự chú của anh đổ dồn lên cơ thể Tô Ánh Nguyệt mà thôi.
Nhưng điện thoại cứ liên tục vang lên như thể nếu không có người nhấc máy sẽ không bao giờ ngừng lại.
Trần Minh Tân nghĩ lại gần đây có khá nhiều chuyện, nếu như không phải chuyện gấp thì sẽ không có ai gọi hết lần này đến lần khác như thế.
Do vậy, anh đành phải đứng dậy nghe điện thoại.
Một nửa cúc áo sơmi của anh bị cởi ra, trên trán lấm tấm mồ hôi, cả người toát lên cảm giác - tình dục không được thỏa mãn.
Anh đứng lên rồi Tô Ánh Nguyệt mới từ trên sofa ngồi dậy.
Trần Minh Tân liếc về phía Tô Ánh Nguyệt, ra hiệu cho cô “đợi chút” rồi nghe điện thoại.
Tô Ánh Nguyệt vờ như không nhìn thấy ánh mắt của anh, chỉnh lại quần áo rồi nghiêm chỉnh ngồi trên sofa.
Vừa mới chỉnh lại đồ xong thì cô liền nghe thấy Trần Minh Tân giận dữ hét lên: “Cậu nói cái gì?”
Không biết đầu dây bên kia nói gì mà Trần Minh Tân nghe xong liền đập vỡ điện thoại.
Điện thoại rơi “độp” trên mặt đất, âm thanh vang vọng chói tai, có thể đoán được rằng anh đang tức giận đến mức nào.
Tô Ánh Nguyệt nhìn chiếc điện thoại bị đập nát bét, bước đến bên cạnh anh: “Có chuyện gì rồi?”
Trần Minh Tân hít một hơi thật sâu, bực bội xoa trán sau đó quay sang nhìn Tô Ánh Nguyệt.
Đôi mắt Tô Ánh Nguyệt trong trẻo sáng ngời phản chiếu lại hình ảnh của anh, anh siết lấy cằm cô rồi đặt một nụ hôn lên đó. Tô Ánh Nguyệt liền cảm thấy trong giây lát Trần Minh Tân đã bình ổn trở lại, không còn tức giận nữa.
Anh buông cô ra, xoa nhẹ chiếc cằm bị anh siết đến đỏ ửng: “Lý Yến Nam chết rồi”
“Sao lại có thể như thế được...” Tô Ánh Nguyệt trừng mắt ngạc nhiên.
“Trước đó anh có gặp Lý Yến Nam, cũng không định moi thông tin gì từ anh ta, nên đành tiện tay báo cảnh sát” Lý Yến Nam bị giam giữ ở cục Cảnh sát, anh còn đặc biệt hối lộ một vài người, để người ta “quan tâm” một chút.
Trước kia anh đã từng có suy nghĩ như vậy nên mới bố trí người chú ý đến hắn, nhưng không ngờ là, Lý Yến Nam lại chết nhanh như vậy.
Trần Minh Tân dựa vào các mối quan hệ mà lấy được báo cáo xét nghiệm tử thi của Lý Yến Nam, nguyên nhân cái chết được là do ngộ độc mãn tính.
Tô Ánh Nguyệt xem báo cáo xét nghiệm xong liền cảm thấy lạnh sống lưng.
Cô suy ngẫm một hồi lâu rồi đưa ra suy đoán một cách nghiêm túc: “Lý Yến Nam không thể nào uống thuốc độc tự sát được. Cũng có nghĩa là lúc anh ta xuất hiện trong tầm mắt của chúng ta thì đã có người đoán ra được là chúng ta sẽ tìm ra hắn, sau đó liền lén lút hạ độc?”