Tô Ánh Nguyệt nghe vậy cũng chỉ cười cười.
Đúng lúc này, điện thoại của cô đột nhiên reo lên.
Cô cười xin lỗi với Lục Thời Sơ rồi cuối đầu nhìn điện thoại, phát hiện là Trần Minh Tân gọi tới, cô nhìn thoáng qua Lục Thời Sơ một cái mới nghe máy.
Không đợi cô nói chuyện, đầu bên kia điện thoại đã vang lên giọng nói trầm khàn của Trần Minh Tân: “Sao vẫn chưa về thế?”
“Về ngay đây.” Tô Ánh Nguyệt nhỏ giọng nói.
Trần Minh Tân nhạy cảm nhận ra điều gì đó, hỏi: “Em đang ở cùng ai?”
Advertisement
“Em…” Tô Ánh Nguyệt chần chừ, đang định nói thật, Trần Minh Tân lại ngắt lời cô: “Anh đến đón em.”
Sau đó, anh lập tức cúp máy.
Tô Ánh Nguyệt buông điện thoại xuống, hơi bất đắc dĩ.
Giọng nói của Lục Thời Sơ vang lên: “Là Trần Minh Tân à?”
“Ừm, là anh ấy.” Tô Ánh Nguyệt gật đầu.
Trần Mộc Tây vẫn luôn chăm chú ăn nghe thấy tên Trần Minh Tân lập tức ngẩng đầu lên, kêu một tiếng: “Ba.”
“Ba nói lát nữa đến đón chúng ta.” Tô Ánh Nguyệt nói, cầm khăn tay lau vụn đồ ăn dính trên khoé miệng của bé.
Trần Mộc Tây ngoan ngoãn mặc cho cô lau, thỉnh thoảng lại nhìn về phía Lục Thời Sơ.
“Nếu Trần Minh Tân muốn đến đón em thì anh đi trước đây, trở về liên lạc sau.” Lục Thời Sơ vừa nói vừa đứng dậy, ra vẻ muốn rời khỏi.
Advertisement
“Sao bác sĩ Lục lại vội vã rời đi thế? Anh và Ánh Nguyệt cũng ít khi gặp mặt, chọn ngày không bằng gặp ngày, hôm nay cùng nhau ăn bữa cơm đi.” Giọng nói của Trần Minh Tân từ xa đến gần.
Tô Ánh Nguyệt ngạc nhiên quay đầu, phát hiện Trần Minh Tân đã đi đến sau lưng mình.
Lúc này Trần Minh Tân cũng quay đầu nhìn Tô Ánh Nguyệt, chỉ lạnh nhạt liếc cô một cái rồi ngồi xuống bên cạnh cô.
Cô và Trần Minh Tân chen quá chật, bèn di chuyển sang chỗ Trần Mộc Tây, kết quả cô vừa nhúc nhích đã thấy eo mình bị một cánh tay ôm chặt lấy.
Sức của anh rất lớn, ôm chặt lấy Tô Ánh Nguyệt khiến cô không động đậy được, thậm chí Tô Ánh Nguyệt còn nghĩ có phải thân thể của anh đã khỏi hoàn toàn rồi không, thật không giống người có vấn đề về cơ thể chút nào.
Lục Thời Sơ cong môi cười, ngồi xuống lần nữa: “Ngài Trần đến nhanh thật.”
“Đúng lúc ở gần đây nên tiện thể đến luôn.” Trần Minh Tân mặt không chút thay đổi đáp, tay đang ôm lấy vòng eo mảnh mai của Tô Ánh Nguyệt cũng lặng lẽ siết lại.
Trần Minh Tân luôn không hợp với Lục Thời Sơ, hôm nay đột nhiên nói muốn ăn cơm cùng anh ấy, lời nói ra còn giống tốt cho Tô Ánh Nguyệt…
Nhưng Tô Ánh Nguyệt lại cảm thấy Trần Minh Tân không vui, tuy anh không hề biểu hiện ra ngoài, nhưng cô vẫn cảm nhận được.
Hơn nữa trước đó cô cũng không nói địa chỉ chi tiết của mình, sao anh có thể đến nhanh như vậy chứ, còn tìm được vị trí của cô một cách chính xác nữa?
Nhưng ở trước mặt Lục Thời Sơ, cô không tiện hỏi những chuyện này.
Nhân viên phục vụ đã lấy thực đơn tới, sau khi mọi người gọi món, đồ ăn được bưng lên rất nhanh.
Vì lúc này chỉ mới mười một giờ, vẫn còn rất sớm.
Có lẽ vì cảm nhận được Trần Minh Tân không vui, lúc ăn cơm, Tô Ánh Nguyệt luôn rất ân cần gắp đồ ăn cho anh, mang theo ý lấy lòng.
Trần Minh Tân nhìn ra được Tô Ánh Nguyệt muốn lấy lòng mình, được nước lấn tới chỉ trỏ: “Muốn măng, thịt cá…”
Tô Ánh Nguyệt đều nghe theo.
Lục Thời Sơ hơi híp mắt, gắp cho Tô Ánh Nguyệt một miếng thịt bò xào cay: “Anh nhớ em thích ăn món này.”
“Cảm …”
Tô Ánh Nguyệt còn chưa kịp nói chữ “ơn”, Trần Minh Tân ở một bên đã duỗi đũa thẳng vào bát cô, gắp lấy miếng thịt bò Lục Thời Sơ gắp cho cô, cười sâu xa: “Không may, tôi cũng thích ăn thịt bò.”
Nói xong, anh đã cho thịt bò vào miệng.
Lúc này Tô Ánh Nguyệt mới lấy lại tinh thần, rút một tờ khăn giấy để lên tay, duỗi tới trước mặt Trần Minh Tân, gấp gáp nói: “Anh không ăn cay được, mau nhả ra.”
Cũng không biết hành động này của cô lấy lòng Trần Minh Tân ở chỗ nào, anh bật cười: “Thỉnh thoảng ăn một chút cũng được, không sao.”
Sau đó, anh quay đầu nhìn về phía Lục Thời Sơ: “Ngài Lục đừng để ý, Nguyệt Nguyệt cứ thích làm lớn chuyện lên.”
Tuy là nói thế, nhưng giọng điệu của anh lại không có chút áy náy nào.
Sắc mặt của Lục Thời Sơ không được tốt lắm, cười hơi miễn cưỡng: “Không sao.”
Lúc này Tô Ánh Nguyệt mới mơ hồ phát hiện mục đích Trần Minh Tân ăn cơm cùng Lục Thời Sơ là gì.
Sau đó, Trần Minh Tân cũng không sai bảo Tô Ánh Nguyệt gắp rau cho mình nữa.
Sắc mặt Lục Thời Sơ không được tốt lắm, Tô Ánh Nguyệt kiêng dè Trần Minh Tân nên cũng không hỏi nhiều, cũng may bữa cơm này ăn xong rất nhanh, Lục Thời Sơ lấy lý do bận rộn công việc nhanh chóng rời khỏi.
Tô Ánh Nguyệt ôm Trần Mộc Tây đi nhanh ra ngoài, không hề để ý đến Trần Minh Tân.
Trên đường về nhà, trong xe cũng ảm đạm đến kỳ lạ.
Trở lại biệt thự, Tô Ánh Nguyệt ôm Trần Mộc Tây đi thẳng vào trong, Trần Minh Tân nhịn cả đường về cuối cùng không nhịn được nữa, anh bước nhanh lên phía trước kéo Tô Ánh Nguyệt lại: “Giận à?”
Tô Ánh Nguyệt cũng không giãy dụa, chỉ nhỏ giọng nói: “Buông tay, Mộc Tây phải ngủ trưa.”
Trần Minh Tân kêu một giúp việc đến dẫn Trần Mộc Tây đi ngủ trưa.
Trần Mộc Tây bị ôm đi, Trần Minh Tân vẫn không buông Tô Ánh Nguyệt ra.
Cuối cùng cô cũng không nhịn được nữa lớn tiếng với Trần Minh Tân: “Thú vị lắm sao? Anh Thời Sơ là bạn của em, em xem anh ấy như người thân vậy, quan hệ của chúng em rất trong sáng, nếu anh đã không tin em như vậy thì buổi sáng đừng đồng ý để em đi gặp Lâm Tố Nghi là được rồi. Lâm Tố Nghi ở trong bệnh viện của nhà bọn họ, em đi qua thăm cô ấy, chắc chắn sẽ phải gặp mặt anh Thời Sơ thôi!”
Nếu đến bây giờ cô vẫn không hiểu suy nghĩ của Trần Minh Tân thì cô đúng là kẻ ngốc rồi.
Trần Minh Tân lạnh lùng: “Em vì người đàn ông khác mà cãi nhau với anh?”
“Trần Minh Tân, anh đừng nói sang chuyện khác, chúng ta nói trọng điểm.” Trần Minh Tân luôn như vậy, hoàn toàn không giống với trọng điểm cô chú ý.
Trần Minh Tân hừ lạnh: “Cái anh đang nói là trọng điểm.”
“Trọng điểm là anh nghi ngờ giữa em và Lục Thời Sơ có gì mờ ám không phải sao? Anh hoàn toàn không phải tiện đường đi đến đó, anh là cố ý đi! Anh như vậy thú vị lắm sao? Trong lòng anh có điều gì không nói ra được à! Cần gì lén lút đi theo như thế chứ?”
Tô Ánh Nguyệt tức giận là vì điều này.
Ở trong lòng cô, Lục Thời Sơ cũng là một người quan trọng, rõ ràng những lời đó của Trần Minh Tân là khiêu khích Lục Thời Sơ. Nhưng cô và Lục Thời Sơ là trong sạch, sau này cô nên đối mặt với Lục Thời Sơ thế nào đây, Lục Thời Sơ sẽ nghĩ sao!
Sắc mặt Trần Minh Tân đã hoàn toàn trở nên lạnh lẽo: “Em chắc là anh ta không có suy nghĩ khác với em sao?”
Tô Ánh Nguyệt đẩy anh ra: “Anh ấy có thể có suy nghĩ gì với em chứ? Em đã quen anh ấy hơn hai mươi năm rồi, ở trong mắt em, anh ấy chính là anh trai của em, chúng em chưa từng làm chuyện gì vượt qua khuôn phép, cuối cùng anh đang nghi ngờ gì chứ?”