Tô Ánh Nguyệt cũng không nói gì, vẻ mặt kia rõ ràng là không tin lời anh nói.
Trần Minh Tân không nhịn được nhéo mũi cô: “Biến thành mũi chú hề rồi.”
Tô Ánh Nguyệt vỗ “chát” một tiếng lên tay anh, khụt khịt mũi, sau đó quay đầu sang một bên.
Trần Minh Tân vội vàng đưa tay ôm cô: “Là anh không tốt, hôm nay có việc gấp phải đến thành phố L một chuyến, buổi sáng lấy chút tài liệu trong phòng làm việc rồi quên mang điện thoại theo.”
“Anh không biết sử dụng điện thoại của người khác gọi cho em sao?” Tô Ánh Nguyệt vẫn không tin, người cẩn thận như Trần Minh Tân sẽ quên mang theo điện thoại sao.
Trần Minh Tân thấy cuối cùng cô cũng không khóc nữa, trên mặt lộ vẻ thả lỏng: “Được, lần sau sẽ sử dụng điện thoại của người khác gọi cho em.”
“Anh…”
Advertisement
“Được rồi, đừng nhúc nhích, anh đắp mắt cho em, nếu không sáng mai thức dậy sẽ khó chịu.” Trần Minh Tân nói xong lại duỗi tay cầm lấy túi chườm đá.
Tô Ánh Nguyệt đến gần hôn anh một cái rồi mới nhắm mắt lại, đợi anh đắp mặt nạ cho cô.
Trần Minh Tân vốn đã cao hơn cô, cho dù ngồi cũng cao hơn cô một chút.
Tô Ánh Nguyệt hơi ngẩn đầu, khép hờ mắt lại, lông mi thật dài vểnh lênh để lại một hàng bóng râm ở mí mắt, chóp mũi vẫn hơi ửng đỏ, đôi môi đỏ thắm khẽ mím, tươi mới mà ngon miệng…
Trần Minh Tân duỗi tay kéo cà vạt, giọng nói hơi khàn: “Mở mắt ra.”
“Không phải em nhắm mắt dễ đắp hơn sao?” Tuy Tô Ánh Nguyệt nói thế nhưng vẫn mở mắt.
Trần Minh Tân vừa cúi đầu đã nhìn thấy đôi mắt ướt át của cô đang chớp chớp nhìn anh, cổ họng lại lăn lên lộn xuống, anh lạnh lùng nói: “Đừng nhìn anh.”
Tâm trạng của Tô Ánh Nguyệt đã tốt hơn rất nhiều, như oán trách nói: “Anh không cho em nhắm mắt, cũng không cho em nhìn anh, cuối cùng anh muốn sao?”
Vừa dứt lời, Tô Ánh Nguyệt đã bị người đè xuống giường.
Cô ngạc nhiên nhìn Trần Minh Tân che trên người mình: “Anh…”
“Không phải em hỏi anh muốn sao à?” Giọng nói của Trần Minh Tân trầm thấp mà khàn khàn, mắt sáng như đuốc nhìn cô.
Advertisement
Tô Ánh Nguyệt quay đầu đi…
…
Lúc cô thức dậy, phát hiện mình đã trở về phòng ngủ, trên người rất nhẹ nhàng thoải mái, còn thay cả áo ngủ, dán sát sau lưng cô là lồng ngực vừa nóng bỏng vừa rắn chắc của Trần Minh Tân.
Tay anh khoát lên eo cô, ôm hơi chặt.
Trước mặt là cái đầu nhỏ xù lên của Trần Mộc Tây.
Lúc này, Tô Ánh Nguyệt chỉ cảm thấy thoả mãn đến lạ thường.
Cô sờ đầu Trần Mộc Tây, sau đó mới cẩn thận xoay người nhìn Trần Minh Tân.
Trần Minh Tân vẫn chưa thức, hai mắt nhắm chặt, môi mỏng hơi mím, trong lúc ngủ vẫn nghiêm túc như thế!
Nhưng… người đàn ông của cô đúng là đẹp trai.
Tô Ánh Nguyệt không nhịn được hôn anh một cái.
Là cô quá nhạy cảm rồi, hôm qua Trần Minh Tân chỉ quên mang theo điện thoại, lại bận đến cả ngày không có thời gian gọi cho cô mà thôi, sao cô sẽ cảm thấy Trần Minh Tân muốn rời khỏi mình chứ?
Còn khóc dữ dội như vậy…
Nghĩ đến vẫn cảm thấy hơi mất mặt, hay là thức dậy trước vậy. Dù sao hôm nay cô cũng phải đến truyền thông Hải Nguyệt, Lâm Hào Kiệt đã chuyển nhượng quyền cổ phần của Phong Thị cho cô rồi, bây giờ cô chính là Tổng Giám đốc chấp hành của Phong Thị, nhiệm vụ hàng đầu của cô là tiếp nhận Phong Thị.
Cô cẩn thận tháo cánh tay đặt trên eo mình của Trần Minh Tân ra, nhẹ chân nhẹ tay nhảy xuống giường, đi đến phòng tắm.
Sau khi cửa phòng tắm đóng lại, Trần Minh Tân lúc nãy còn nhắm mắt mới mở hai mắt ra.
Ánh mắt vô cùng tỉnh táo, không hề giống người mới tỉnh ngủ chút nào.
…
Tô Ánh Nguyệt đi ra từ trong phòng tắm, Trần Minh Tân đã thay quần áo xong rồi.
Nếu không biết Trần Minh Tân có rất nhiều âu phục và áo sơ mi đen xếp ngay ngắn trong phòng để đồ, cô thật sự muốn cho rằng quanh năm anh chỉ mặc mỗi một bộ.
Cho dù xuân hạ thu đông, người đàn ông này đều mặc âu phục màu đen, bên trong là áo sơ mi đen, đến mùa đông lúc cực kỳ lạnh, anh mới khoác thêm một cái áo bành tô bên ngoài.
Tô Ánh Nguyệt đến gần Trần Minh Tân một chút, lắp bắp nói: “Hôm qua luật sư của Lâm Hào Kiệt đến đây, em đã ký tên lên văn kiện chuyển nhượng quyền cổ phần rồi, hôm nay em muốn đến Hải Nguyệt làm.”
Trần Minh Tân nhìn chằm chằm cô mấy giây mới nói: “Tới đây.”
Tô Ánh Nguyệt ngoan ngoãn đi qua, Trần Minh Tân đưa cà vạt trong tay cho cô, mục đích rất rõ ràng là bảo cô thắt cà vạt cho anh.
Tô Ánh Nguyệt thuần thục thắt cà vạt, sau đó nói: “Nếu không anh cứ ở trong nhà đi, tuy bây giờ nhìn anh giống không có vấn đề gì, nhưng ở nhà nghỉ ngơi vẫn tốt hơn…”
Trần Minh Tân cúi đầu nhìn cô, hờ hững đáp: “Anh có chừng mực.”
Có chừng mực…
Đúng vậy, đó là thuốc sẽ dẫn đến cái chết, cho dù bây giờ thuốc Mạc Tây Du nghiên cứu làm ra có thể kéo dài một khoảng thời gian, nhưng nếu dược tính đã không thể áp chế tình trạng của Trần Minh Tân nữa thì sao? Phải làm sao đây?
Đúng lúc này, trên giường có tiếng động.
Hai người đều quay đầu lại, nhìn thấy Trần Mộc Tây đang trở người ngồi dậy, mơ hồ dụi mắt.
“Anh thay quần áo cho Mộc Tây, em đi xuống trước đi.” Trần Minh Tân nói xong thì hôn lên mặt cô một cái, sau đó xoay người đi đến bên giường.
Tô Ánh Nguyệt trợn to mắt, Trần Minh Tân mặc quần áo cho Trần Mộc Tây?
Được rồi, hình như cái này cũng không có gì kỳ lạ, Trần Minh Tân còn từng mặc quần áo cho cô mà.
Nghĩ đến đây, cô lập tức không nhịn được đỏ mặt, xoay người đi nhanh ra ngoài.
…
Đã lâu rồi Tô Ánh Nguyệt chưa từng đến truyền thông Hải Nguyệt, công việc chất chồng như núi.
Nhân viên trong công ty cũng không biết tập đoàn đã đổi chủ, trước khi Tô Ánh Nguyệt đến trụ sở chính mở cuộc họp hội đồng cũng không thể nói ra.
Cô bận rộn cả ngày trong công ty, lúc gần đến giờ tan làm thì điện thoại reo lên, cô không thèm xem thông báo đã nghe máy, cô tưởng là Trần Minh Tân gọi đến.
“Em đã tan làm rồi, trở về ngay đây.”
Cô nói xong thì đợi người ở đầu bên kia nói chuyện, nhưng không ngờ người nọ lại gọi một tiếng: “Ánh Nguyệt.”
Tô Ánh Nguyệt sửng sốt, Trần Minh Tân đâu có kêu cô như vậy, người đàn ông kia luôn kêu thẳng tên đầy đủ của cô, cũng không phân biệt tức giận và vui vẻ, chỉ phân biệt trên giường và dưới giường thôi.
Hơn nữa giọng nói này…
Tô Ánh Nguyệt thăm dò: “Lâm Hào Kiệt?”
“Là tôi.” Lâm Hào Kiệt dừng một lát lại nói: “Nhận được văn kiện chuyển nhượng quyền cổ phần rồi chứ?”
Tô Ánh Nguyệt không ngờ Lâm Hào Kiệt sẽ gọi điện thoại cho mình, buông tài liệu trong tay xuống, nói: “Nhận được rồi.”
“Vậy thì tốt.”
“Ừm.”
“Đúng rồi, trước đây Trần Minh Tân kêu tôi điều tra về Tổ trưởng của nhóm nghiên cứu “K7”, tôi không thể điều tra được, tôi chỉ biết bọn họ mới nghiên cứu ra một virus tên là ‘K1LU73’, đây là virus rất lợi hại, có thể huỷ hoại chức năng cơ thể người, khiến người ta nhanh chóng già yếu đến chết.”
Tô Ánh Nguyệt hoảng hốt trong lòng, đây không phải là tình huống của Trần Minh Tân hay sao?
Quả nhiên là người của Grissy ra tay với Trần Minh Tân.
Tô Ánh Nguyệt như thuật miệng hỏi: “Lợi hại vậy, có thuốc giải không?”
Lâm Hào Kiệt im lặng suy nghĩ một lát mới nói: “Cái này tôi cũng không biết.”